Chương 10: Chương 10

26/04/2025 10 8.0
Trong phòng có bật hệ thống sưởi, nhưng khi Hoắc Tu xoay mở van nước, dòng nước nóng chảy xuống sàn, gặp gạch men liền bốc lên hơi nóng dày đặc, khiến phần thân dưới của anh chìm trong làn sương mờ ảo.Nhờ vào lớp hơi nước đó, Hoài Triệt Triệt cuối cùng cũng có thể thoải mái đưa mắt.Phải nói thật là vóc dáng của anh rất đẹp. Qua làn hơi nước, cô có thể nhìn rõ bờ vai rất rộng tạo thành hình tam giác ngược đẹp mắt, phía dưới mờ ảo nhưng vẫn thấp thoáng thấy được...
Bờ mông săn chắc siêu vểnh.Kết hợp với lần trước ở trong xe, Hoài Triệt Triệt không cần nhìn kỹ là trong đầu đã có thể phác họa được toàn bộ cơ thể của Hoắc Tu rồi.Cô nhanh chóng thu mình vào góc sofa, co chân lại, tay cầm tách nước nóng, uống một ngụm rồi mới phát hiện ra, hình như mình đang trong trạng thái như khi xem phim ở rạp tại nhà.Cho nên, cô đang dùng tâm lý xem phim để ngắm một người đàn ông tắm sao?Dù người này là người chồng hợp pháp của cô, Hoài Triệt Triệt cũng cảm thấy mình không cần quá nặng nề, nhưng người chồng này đúng là có phần hơi quá đáng.Sao mà có mỗi bóng lưng mờ ảo như mây như sương thế này mà cũng quyến rũ thế nhỉ? Tập sao hay vậy?Dòng nước nóng chảy xuống, lướt qua những cơ bắp chắc khỏe, các đường nét rắn rỏi nhưng không phô trương như thể đã được khắc sâu vào trong da thịt của anh, bám vào bộ xương của anh, đồng hành cùng với từng cử động của anh, hoặc nâng lên, hoặc hạ xuống, hoặc căng ra, hoặc siết lại, hòa quyện với vai và cổ của anh, trông vô cùng tự nhiên.Phía dưới là vòng eo khỏe khoắn, các đường nét cơ thể săn chắc hơi thu vào trong, liếc mắt một cái đã mang lại cảm giác mạnh mẽ và tràn trề sức mạnh.Vì có sự tồn tại của Tiêu Kinh Du, Hoài Triệt Triệt luôn tự nhận mình không phải là người dễ dàng bị thu hút bởi vẻ đẹp của đàn ông. Trước đây cô cũng từng đi nước ngoài với Đường Dao xem các buổi biểu diễn người lớn, song cảm giác cũng chẳng có gì đặc biệt.Nhưng vào lúc này, Hoài Triệt Triệt cảm thấy nếu nói “chẳng có gì đặc biệt” thì thật sự là hơi mạnh miệng, rất khó để vượt qua cửa ải lương tâm của mình.Cô ngồi trên ghế sofa, nhấp từng ngụm nước nóng. Hoắc Tu trong phòng tắm cũng không hề có ý định phô trương gì, mỗi bước đều là quy trình tắm bình thường nhất: xoa bọt, xả nước, lau khô, không chờ hơi nước tan hết đã mặc quần áo vào.Khi lấy lại tinh thần, Hoài Triệt Triệt nhận ra cốc nước trong tay đã hết.Nhưng cô không hề cảm thấy cơn khát của mình giảm bớt.Hoắc Tu mặc một bộ đồ ngủ màu xanh xám, trông rất hài hòa với bầu không khí của núi rừng bên ngoài.Khi bước ra khỏi phòng tắm, tay anh cầm một chiếc khăn đang lau những sợi tóc ướt, khoảnh khắc nghiêng đầu nhìn về phía cô, Hoài Triệt Triệt ngay lập tức trở thành người cảm thấy không được tự nhiên.“Anh tắm xong rồi sao?” Cô bắt đầu nói những câu vô nghĩa khô khan: “Thế nào, nước vẫn ấm chứ?”Hoắc Tu đi đến bên sofa, không ngồi xuống mà chỉ đứng đó, rồi dùng ánh mắt an toàn vô hại nhìn cô: “Cũng tạm, ở đây nước hơi nóng, nhớ mở thêm chút nước lạnh nhé.”Quả thật là phải nóng, nếu không nóng thì làm sao có thể tạo ra nhiều hơi nước như vậy.Hoài Triệt Triệt hiểu ý gật đầu, rồi cũng không biết là đang xin ý kiến ai, ngại ngùng hỏi: “Vậy đến lượt tôi nhé?”Hoắc Tu bật cười: “Được.”Thực ra theo lý mà nói, cô không đi cũng không sao, dù sao Hoắc Tu cũng không thể ép cô đi tắm được.Nhưng xét về mặt thực tế, cô không đi thì thật sự không được.Xem người ta tắm mà cũng có thể xem đến mức đó, đúng là chỉ có mình cô, Hoài Triệt Triệt.Mang theo tâm trạng tức giận vì sự bất lực của bản thân, Hoài Triệt Triệt kéo ra một chiếc váy ngủ từ trong vali rồi đi vào phòng tắm.Bên trong vẫn còn lưu lại chút hơi nước, cô vừa cởi đồ vừa nhìn qua kính xem vị trí của Hoắc Tu bên ngoài.Chỉ có điều Hoắc Tu không dừng lại gần sofa, chính xác hơn là anh không ở lại trong phòng.Sau khi Hoài Triệt Triệt vào phòng tắm, anh đi đến bên giá treo đồ, lấy chiếc áo khoác của mình khoác lên người rồi cầm theo hộp thuốc lá và bật lửa đi ra ban công.Ngọn đèn của vườn trà rất xa, bên ngoài bóng đêm đang dày đặc.Hình bóng của Hoắc Tu nhanh chóng hòa vào trong bóng tối, sau khi ánh lửa của bật lửa lóe lên rồi tắt, chỉ còn lại một chút ánh sáng nhỏ giữa ngón tay anh.Một phần anh có ý tránh né, nhưng nhiều hơn là muốn ra ngoài hít thở không khí, tuy nhiên, cô gái nhỏ trong phòng tắm rõ ràng đã yên tâm hơn nhờ hành động của anh, các động tác bắt đầu trở nên nhanh chóng và trôi chảy.Hoắc Tu dựa lưng vào lan can ban công, lại nâng tay hút một hơi thuốc rồi hạ xuống, dùng bàn tay chống vào vị trí lan can kim loại trên cao, để cho làn gió đêm bắt đầu trở nên lạnh lẽo trên núi kéo dài làn khói thuốc rồi mang đi.Khi còn học thạc sĩ, do quá áp lực nên Hoắc Tu nghiện thuốc lá nặng, bây giờ đã tốt hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng khi cần kiềm chế cảm xúc mới hút hai điếu.Tuy nhiên, bây giờ nói về việc kiềm chế cảm xúc, Hoắc Tu cảm thấy không đúng, chính xác hơn nên là kiềm chế dục vọng.Vừa rồi trước khi vào phòng tắm, Hoắc Tu cũng không nghĩ rằng Hoài Triệt Triệt sẽ nhìn một cách công khai như vậy, thậm chí còn cầm cốc nước ngồi đó nhìn anh.Hơn nữa, trong ánh mắt của cô không có chút khiêu khích nào mà giống như một sự thưởng thức, ánh mắt dõi theo chỉ là cách cô thể hiện sự thích thú, cô không che giấu, thẳng thắn đến mức như một tia sáng mạnh mẽ từ trên sân khấu chiếu xuống, thẳng thắn mãnh liệt mà nóng bỏng.Gió đêm trên núi lạnh hơn nhiều so với trung tâm thành phố, Hoắc Tu đứng trên ban công ngoài trời, một điếu thuốc anh gần như không hút được mấy hơi, hầu như là bị gió thổi sạch.Anh ngẩng đầu muốn nhìn lên bầu trời sao, nhưng ánh mắt vô tình lại chạm vào hình bóng trắng đang đứng dưới vòi sen… bên ngoài tối om, bên trong sáng rực, Hoắc Tu nghĩ rằng thật khó để không chú ý đến động tĩnh bên trong.May mắn là Hoài Triệt Triệt tắm lâu, một góc nhỏ của phòng tắm đã đầy hơi nước, mờ ảo như lên mây.Hoắc Tu nhìn vào bên trong nhưng ánh mắt rất kiềm chế, chỉ nhìn thấy mái tóc dài của cô được búi thành một chùm nhỏ ở phía sau. Chiếc băng đô màu hồng mà cô mang theo được đeo đằng trước để giữ chặt những sợi tóc mai, vầng trán sáng bóng lộ ra, hai má thêm ửng hồng vì bị làn hơi nóng phả vào.Khi Hoài Triệt Triệt tắm xong bước ra, Hoắc Tu đã hút xong điếu thuốc thứ hai.Cô khoác lên người một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, từ xương quai xanh đến mắt cá chân được bao bọc chặt chẽ, chỉ để lộ ra một đoạn nhỏ mắt cá chân, giống như một miếng bánh nếp được nắn thành hình chữ nhật.Không biết có phải vì thấy Hoắc Tu không có ý định vào trong hay không, Hoài Triệt Triệt cũng bắt chước, lấy áo khoác của mình quàng lên người, rồi trực tiếp đẩy cửa bước ra.Vừa mới trải qua một cuộc khủng hoảng tắm rửa nhưng sắc mặt của Hoài Triệt Triệt bây giờ không thể gọi là sáng sủa: “Anh ở đây làm gì vậy?”Hỏi xong, Hoài Triệt Triệt thấy Hoắc Tu còn lại một phần năm điếu thuốc trong tay, cô vỡ lẽ bèn ồ một tiếng để thể hiện rằng mình đã biết.Hoắc Tu nhích sang một bên, nhường cho cô chỗ gần cửa nhất, rồi mới hỏi: “Có lạnh không?”“Bình thường, không lạnh.”Hoài Triệt Triệt ra ngoài dĩ nhiên không phải để quan tâm Hoắc Tu đang làm gì, cô đứng bên cạnh anh, tay chống khuỷu lên lan can, người hơi nghiêng về phía trước: “Vừa rồi ở bàn ăn, ba mẹ tôi và ba mẹ anh nói những lời đó, anh nghĩ sao?”Ngay sau khi Hoắc Tu ra ban công, Hoài Triệt Triệt trong phòng tắm đã hoàn toàn thư giãn, đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những điều mà hai nhà đã trò chuyện trên bàn ăn vừa rồi.Ban đầu cô kết hôn chỉ là để tránh phiền phức, nhưng không ngờ rằng sau khi kết hôn lại càng phiền phức hơn, khi đang tắm, cô cảm thấy càng tắm càng chán nản.Trước đây, lúc Đường Dao nói cô nghĩ nông, Hoài Triệt Triệt còn không thừa nhận, nhưng giờ nghĩ lại, cô thật sự đã nghĩ quá ít và quá đơn giản.Lễ hỏi, hồi môn, tiệc cưới, một loạt những rắc rối phát sinh từ việc kết hôn tuy đã bị Hoắc Tu đẩy lùi nhưng không có nghĩa là chúng không còn tồn tại.Hơn nữa, khi những điều này kết thúc, còn nhiều việc khác đang chờ đợi phải làm, chuẩn bị mang thai, sinh nở, cho con bú...
Cứ nghĩ như vậy thì tâm trạng lại càng rối bời, giờ đây trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ chán chường: “Phiền phức quá, hủy diệt đi.”Hoắc Tu không lập tức trả lời, giữa hai người rơi vào im lặng, chỉ còn lại làn khói thuốc trong ngón tay anh lặng lẽ quấn quýt với gió đêm.Hoài Triệt Triệt nhìn vào điếu thuốc còn khoảng một phần ba trong tay anh, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Có thể cho tôi hút một điếu được không?”Nghe vậy, Hoắc Tu sửng sốt một chút, rồi rất dứt khoát mở hộp thuốc lá đưa cho cô.Hoài Triệt Triệt rút ra một điếu thuốc, dùng hai ngón tay kẹp lấy, rồi từ tay Hoắc Tu nhận lấy chiếc bật lửa, thử vài lần cuối cùng cũng châm được thuốc. Cô đưa lên miệng thử hơi đầu tiên, sau đó lập tức quay đầu đi ho khụ khụ mấy tiếng.Hoắc Tu không nói gì, ý cười phảng phất trên gương mặt hòa nhã. Anh kịp thời đưa gạt tàn đến bên cô, ngầm ý cho cô biết có thể tắt thuốc bất cứ lúc nào.Cô gái nhỏ cuối cùng cũng ho hết cơn ho sau hơi thuốc vừa rồi, giơ tay cầm thuốc xa ra một chút, hít vài hơi không khí trong lành mới cảm thấy dễ chịu hơn, nói với giọng khàn khàn: “Không cần đâu, cũng một phần lâu rồi không hút nên tôi không quen cho lắm.”Nói xong, cô lại liếc nhìn Hoắc Tu: “Anh không ghét những cô gái hút thuốc chứ?”Tâm trạng của Hoài Triệt Triệt khi hỏi câu này giống hệt như lúc cô đang ăn thùng uống vại ở nhà anh hôm đó.Mang theo một chút khiêu khích, như thể đang chờ anh nói gì đó rồi cô sẽ có cơ hội thuận lợi để làm loạn lên, sau đó là ly hôn.Nếu Hoắc Tu trả lời rằng là không ghét thì cũng chẳng sao, dù sao cô cũng không tin, lại âm thầm đợi cơ hội nữa thôi.Nhưng Hoắc Tu không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”Tại sao?Bởi vì Hoài Kiến Trung cực kỳ ghét phụ nữ hút thuốc, đã từng thề rằng nếu Hoài Triệt Triệt dám hút thì ông sẽ đánh gãy chân cô. Thế nhưng bản thân ông thì có ngày còn hút thuốc như một chiếc máy phun sương, phun khói suốt cả ngày, thể hiện rõ tiêu chuẩn kép.“À…”Hoài Triệt Triệt không ngờ Hoắc Tu lại hỏi ngược lại, nhưng không thể nói rằng vì những người đàn ông xung quanh đều ghét nên cô vơ đũa cả nắm một cách phiến diện vậy được. Cô suy nghĩ một chút: “Bởi vì họ ghét mùi đó khi hôn nhau?”Đây là câu trả lời của đám con trai lắm tiền nhiều của mà cô chơi cùng, Hoài Triệt Triệt nghĩ đến thôi là đã muốn trợn mắt lên rồi. Người nào người nấy đều mang theo mùi thuốc lá thối quắc, mà bạn gái chỉ muốn thử một điếu thì như thể muốn mạng của họ vậy, nói rằng khi hôn nhau sẽ có mùi.Cô đã thấy nhiều người như vậy, cảm thấy yêu cầu của xã hội đối với phụ nữ thật sự quá nhiều. Tất cả đều là con người, không vi phạm pháp luật, nhưng những việc đàn ông có thể làm, nếu đổi cho phụ nữ lại như thể là tội ác tày trời vậy.Sau này, khi Hoài Triệt Triệt ra nước ngoài, Hoài Kiến Trung không còn quản lý được cô nữa nên cô cũng lén lút thử một lần. Kết quả là bị sặc đến chết đi sống lại, hút xong cảm thấy rất thất vọng về việc hút thuốc nên không hút nữa.“Ồ, thật ra ghét cũng không sao, tôi có nhiều tật xấu lắm, không chỉ có việc hút thuốc đâu.”Tuy nhiên, những suy nghĩ mà cô chưa bao giờ hiểu này lại chính là lúc cần thiết.Hoài Triệt Triệt cố tình dùng một giọng điệu kiêu căng ngạo mạn để nói câu này, nhằm cho Hoắc Tu biết cô trái ngược hoàn toàn với hình mẫu vợ hiền đảm đang theo cách suy nghĩ truyền thống, đừng mong cô có thể sống cuộc đời sinh con đẻ cái theo những gì mà ba mẹ mong muốn ở trên bàn ăn khi nãy.“Hơn nữa tôi cũng khá bướng bỉnh, không sửa được.”Nói xong, cô lại nghiêng đầu hút một hơi. Để không bị sặc, Hoài Triệt Triệt chỉ dám hít khói vào miệng rồi từ từ thở ra với tốc độ rất chậm.Đến bước này, Hoài Triệt Triệt cảm thấy đã gần đủ. Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay trái kẹp lấy đầu thuốc, chợt thoáng thấy Hoắc Tu đặt gạt tàn về lại bàn trà bên cạnh, xem ra anh đang có ý đồ gì đó.Gạt tàn làm bằng sứ, khi đặt lên bàn trà bằng kính, dù có nhẹ nhàng thế nào thì cũng phát ra một tiếng vang nhẹ và trong trẻo.Hoài Triệt Triệt bỗng cảm thấy hơi lo lắng, bắt đầu đoán xem Hoắc Tu sắp nói gì, không biết là một trong những câu nói hay ho nào của Hoài Kiến Trung đây.Nhưng sau khi Hoắc Tu để đồ xuống, anh liền ấn tàn thuốc đang gần cháy hết vào gạt tàn, quay người lại trực tiếp đè cô vào lan can ban công, cúi đầu hôn xuống…Hoài Triệt Triệt nằm mơ cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra như thế này, tay không cầm thuốc ngay lập tức giơ lên chuẩn bị đẩy anh ra nhưng lại bị Hoắc Tu nắm chặt trong lòng bàn tay.Bàn tay của người đàn ông nóng hổi, môi cũng vậy, vào khoảnh khắc anh mở môi cô ra, làn khói thuốc còn chưa kịp thoát ra đã hòa vào trong sự giao hòa của hai đôi môi và lưỡi, bay bổng tan vào làn gió.
8.0
Tiến độ: 100% 17/17 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025