Chương 7
Đường Tuấn nghiến răng, giọng tàn nhẫn lạnh lùng:
"Bây giờ thì làm sao đây? Cô ta đã trở thành mối nguy lớn nhất của cả nhà rồi!"
"Nếu để cô ta tiếp tục sống, thì chúng ta đều sẽ chết!"
"Không bằng..."
"Cho cô ta chết đi."
"Đẩy xuống lầu cũng được, cho uống thuốc ngủ cũng xong. Đến lúc đó, cử nói cô ta bị tâm thần, mắc chứng hoang tưởng là ổn thỏa."
"Chỉ có cách để cô ta im lặng vĩnh viễn, mọi chuyện mới có thể chìm xuống!"
Tôi tận mắt nhìn chỉ số ghi âm nhảy lên từng giây.
Từng câu từng chữ, rõ ràng không sốt một tử.
Tôi nắm chặt tay.
Một tuần sau, chỉ còn một ngày nữa là tôi có thể hoàn toàn giải bùa.
Và hôm nay...
Tôi nộp đoạn ghi âm lên cơ quan chức năng.
Chiều hôm đó, một nhóm người mặc đồng phục xuất hiện.
Bố chồng và Đường Tuấn bị áp giải ra khỏi nhà, tống lên xe cảnh sát.
Đường Tuấn nổi điên, giãy giụa, gào thét chửi rủa.
Nhưng bố chồng hẳn thì mặt cắt không còn giọt máu.
Ông ta ngã quỵ xuống đất, run rẩy không ngừng.
Được đưa vào bệnh viện, chuẩn đoán: đột quỵ, liệt nửa người.
Mà Đường Tuần...
Bị bắt tạm giam với hai tội danh:
Biết rõ bố mình tham ô nhưng không báo cáo.
Cố ý lên kế hoạch sát hại vợ.
Tôi bước vào căn nhà đổ nát của họ, nhìn thấy mẹ chồng tôi mất hồn mất via, ngồi bệt xuống sàn nhà, miệng lầm bầm.
Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Lý Mỹ Nga... không ngờ đúng không?"
Tôi quầng một là bùa giả trước mặt bà ta.
"Tôi đã sớm phát hiện trò bẩn của bà."
"Nên ngay từ đầu, tôi đã đốt bùa, trộn máu của tôi và bà, để giải trừ lời nguyền."
"Còn một ngày nữa thôi... tôi sẽ được tự do."
"Bà tưởng tôi bị điều khiển sao?"
"Không đầu..."
"Cả tháng trời qua, tôi chỉ giả vờ ngoan ngoãn..."
"Là để kéo cả cái nhà này xuống địa ngục cùng tôi!"
"Bây giờ tất cả những thứ này... đều là quả báo của các người!"
Tôi cười lạnh, đá văng lá bùa giả trước mặt bà ta.
"Bà muốn tôi nghe lời đúng không? Muốn tôi chăm sóc bà cả đời, nuôi dưỡng bà đến già chứ gì? Nằm mơ đi!"
"Chồng bà bây giờ nằm trong bệnh viện, không khác gì một phế nhân."
"Còn con trai bà? Nó còn chưa biết sẽ bóc lịch bao nhiêu năm!"
"Bà có tài phép như vậy, sao không dùng nó để làm điều tử tế? Tại sao nhất định phải biến tôi thành một con đàn bà ngu xuẩn giống bà hồi trẻ?"
Nói xong, tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tôi kéo vali đã chuẩn bị sẵn, xoay người rời đi.
Chỉ còn một ngày nữa thôi.
Ngày mai, tôi chỉ cần đến gặp đại sư, giao lại lọ phong ấn đã niêm kín suốt bảy mươi bảy ngày...
Mọi thứ sẽ kết thúc.
"Gia Gia, con định đi đâu vậy? Con đang nói cái gì thế? Mẹ... mẹ nghe không hiểu..."
Giọng của Lý Mỹ Nga võ hồn, mất hết thần sắc.
Nhưng tôi chẳng thể đồng cảm nổi.
Tôi quay lại, gần từng chữ:
"Bà bớt giả bộ đi!"
"Không phải chính bà đã hạ bùa nghe lời lên tôi sao?"
"Bà muốn tôi tam tòng tứ đức, muốn tôi trở thành nô lệ cả đời của nhà các người, đúng không?"
Mẹ chồng tôi bỗng nhiên tái mặt.
Bà ta lào đảo, liên tục lắc đầu.
"Không... không phải... không phải tôi! Tôi... tôi phải đi! Tôi phải vào viện!"
"Chồng tôi... ông ấy bị đột quỵ, tôi phải chăm sóc ông ấy!"
"Tôi... tôi phải nấu canh cho ông ấy, thay quần áo cho ông ấy... Ông ấy sạch sẽ như vậy, sao có thể chịu nổi cảnh bị còng tay trong bệnh viện chứ?"
Tôi: "!!!"
Lý Mỹ Nga bỏ mặc tôi, hớt hải chạy đi.
Bà ta còn thương tiếc chồng mình hơn cả con trai đang ngồi tù!
Tôi cứng đờ người, rồi bật cười lạnh.
Thật nực cười.
Hóa ra, cả đời này bà ta chỉ biết phục vụ đàn ông.
Khi chồng còn khỏe, bà ta bày mưu tính kế, ép tôi thành kẻ hầu hạ con trai bà ta.
Bây giờ chồng bà ta gục ngã, bà ta lại quay đầu, chạy đi hầu hạ ông ta.
Tôi buông tay kéo vali, nhẹ nhàng xoay người.
Tất cả đều kết thúc rồi.