Chương 94: Giúp Độc Cô Bác giải độc 2
26/04/2025
10
8.7
Chương 94: Giúp Độc Cô Bác giải độc 2
Thấy thuốc giải độc hiệu quả rõ rệt, Độc Cô Bác sắc mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng hắn cũng có chút thắc mắc, liền hỏi: "Tiểu tử, vậy ta phải uống cái này trong bao lâu?"
Trần Phàm nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đáp: "Thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời ép c·hất đ·ộc ra ngoài thôi, nếu chỉ uống không thì chưa đủ. Ta cần phải kết hợp thêm châm cứu nữa mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể tiền bối."
"Châm cứu?" Độc Cô Bác hơi sững sờ, hắn vốn dĩ nghĩ chỉ cần uống thuốc là xong, nhưng không ngờ còn cần thêm một bước như vậy.
"Vậy bây giờ có thể châm cứu luôn không?"
Trần Phàm lắc đầu, nghiêm túc giải thích:
"Không được, vì mới dùng thuốc để ép c·hất đ·ộc ra, nên kinh mạch trong cơ thể tiền bối vẫn còn yếu, chưa thích hợp để châm cứu ngay. Nếu cưỡng ép, có thể gây ra tác dụng phụ, ảnh hưởng đến quá trình thanh lọc độc tố. Chiều nay tiền bối hãy quay lại, lúc đó mới có thể tiến hành châm cứu được."
Nghe thế, Độc Cô Bác cũng không miễn cưỡng, hắn gật đầu nói:
"Được, vậy ta sẽ quay lại sau."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, dáng vẻ thảnh thơi như thể vừa bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng.
Trần Phàm lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Độc Cô Bác, trong lòng cũng không khỏi thầm cảm thán.
Lúc trước hắn nghĩ chỉ cần một phương thuốc là có thể giải độc cho lão, nhưng khi tận mắt chứng kiến độc tính bạo phát, hắn mới hiểu độc trong cơ thể Độc Cô Bác đã thâm nhập tận xương tủy, không thể chỉ dựa vào thuốc giải được.
Nếu không kết hợp châm cứu để khai thông kinh mạch, giúp cơ thể tự bài độc, thì dù có uống thêm bao nhiêu thuốc cũng không có hiệu quả quá lớn.
Hơn nữa, "Độc Kinh" mà hắn học được cũng bao gồm cả châm cứu.
Nói một cách đơn giản, "Biết dùng độc, chẳng lẽ lại không biết dùng kim châm? Biết dùng kim châm = biết châm cứu. Rất hợp lý!"
Nghĩ tới đây, Trần Phàm nhếch miệng cười nhạt, trong mắt lóe lên tia tự tin.
Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Nhị Long vẫn còn đang ngồi một bên, sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều, chỉ là đôi chân vẫn còn có chút run rẩy.
Trần Phàm bước tới, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, cười nói: "Đi thôi sư phụ, ta dìu ngươi về nghỉ ngơi một chút, chiều nay còn phải giúp ta luyện tập châm cứu nữa."
Liễu Nhị Long nghe vậy, hơi ngẩn ra, đôi mắt phượng trừng hắn: "Ngươi muốn lấy ta làm chuột bạch à?"
Trần Phàm nhún vai cười nói: "Không phải thử nghiệm, mà là thực chiến. Ta đảm bảo sẽ giúp sư phụ ngươi thư giãn gân cốt, hiệu quả tuyệt đối!"
Liễu Nhị Long cắn môi, mặt đỏ lên nhưng cũng không phản bác, chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi để mặc Trần Phàm dìu nàng quay trở về...
...
Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, cuộc sống của Trần Phàm diễn ra theo một nhịp điệu đều đặn: ban ngày luyện chế thuốc giải, châm cứu cho Độc Cô Bác, ban đêm ôm Liễu Nhị Long đi ngủ.
Lúc đầu, Liễu Nhị Long còn có chút xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng dần dà nàng lại quen với việc bị hắn ôm. Mỗi đêm, cảm giác ấm áp từ lồng ngực rắn chắc của Trần Phàm khiến nàng có một giấc ngủ ngon hơn.
Thậm chí đến hôm nay, nếu hắn không ôm, nàng lại có cảm giác thiếu vắng, trằn trọc mãi không ngủ được.
Điều này khiến Trần Phàm có chút buồn cười, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ càng ôm nàng chặt hơn mỗi tối.
Ngoài ra, hôm nay là một ngày đáng mừng, vì chân của Liễu Nhị Long cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn.
Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng thử đứng lên khỏi giường, phát hiện đôi chân đã không còn run rẩy, có thể bước đi bình thường, trong lòng nàng không khỏi vui vẻ.
Những ngày qua, mỗi sáng đều phải nhờ Trần Phàm dìu đỡ, có đôi khi nàng còn cố tình tựa vào hắn lâu một chút, nhưng giờ không cần nữa, điều này khiến nàng vừa mừng vừa có chút... hụt hẫng.
Trần Phàm nhìn thấy nàng đi lại bình thường cũng gật đầu hài lòng, trêu chọc nói:
"Xem ra sau này ta không cần đỡ sư phụ ngài nữa a~ "
Liễu Nhị Long trừng mắt nhìn hắn, nhưng không phản bác, chỉ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Còn về phần Độc Cô Bác, ba ngày nay mỗi ngày đều uống thuốc giải độc, kết hợp với châm cứu, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Lúc đầu, sắc mặt lão độc vật tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu vì độc tố ăn mòn cơ thể. Nhưng bây giờ, da dẻ lão đã trở nên hồng hào hơn, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Mỗi lần châm cứu xong, lão đều cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn, kinh mạch thông suốt, không còn cảm giác âm ỉ đau đớn như trước.
Độc Cô Bác không khỏi cảm thán: "Tiểu tử, phương pháp của ngươi quả thật lợi hại, ta đã sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm như thế này!"
Trần Phàm chỉ cười nhạt, không kiêu ngạo, cũng không khiêm tốn nói: "Còn chưa xong đâu tiền bối, chờ thêm vài ngày nữa, độc tố trong người ngài sẽ gần như được giải hết."
Nhưng dĩ nhiên, "giải hết" không có nghĩa là từ nay về sau lão sẽ không bị trúng độc nữa.
Như đã nói từ trước, độc tố trong cơ thể Độc Cô Bác không phải do ngoại lực gây ra, mà là do võ hồn của chính lão tạo thành.
Võ hồn "Bích Lân Xà" của lão có năng lực khống chế độc tố cực mạnh, nhưng cũng chính vì thế mà càng dùng, cơ thể lão càng bị ảnh hưởng, độc sẽ tích tụ theo thời gian.
Trần Phàm có thể giúp lão thanh lọc, nhưng chỉ là giải quyết tạm thời, một khi lão tiếp tục sử dụng võ hồn trong chiến đấu hoặc tu luyện, độc tố vẫn sẽ quay lại như cũ.
Nhưng ít nhất, từ giờ về sau, lão không còn phải lo lắng về việc độc phát mà m·ất m·ạng nữa.
Sau khi hoàn thành buổi châm cứu hôm nay, Độc Cô Bác đứng dậy, vận chuyển hồn lực thử một chút, cảm nhận khí huyết lưu thông trơn tru, lão không khỏi hài lòng, vỗ mạnh lên vai Trần Phàm một cái, cười lớn:
"Tốt! Rất tốt! Tiểu tử, ngươi đã giúp ta một ân tình lớn, sau này nếu có chuyện gì, cứ tới tìm ta, ta sẽ không từ chối!"
Trần Phàm mỉm cười, đáp lại một cách thoải mái: "Tiền bối khách khí rồi, đây cũng chỉ à giao dịch thôi, ta cũng lấy được rất nhiều linh dược trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn."
Nghe vậy, Độc Cô Bác nghiêm túc nói: "Cái nào ra cái đó, ta vẫn nợ ngươi một ân tình, nhớ kỹ đấy!"
Nói xong, lão xoay người rời đi, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Trần Phàm nhìn theo bóng lưng lão, khẽ lắc đầu, rồi quay sang nhìn Liễu Nhị Long, nhếch miệng cười nói: "Đi thôi, hôm nay không có gì làm, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi một chút."
Liễu Nhị Long hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Ngươi nói đó, không được nuốt lời!"
Để ăn mừng việc Liễu Nhị Long đã có thể đi lại bình thường, Trần Phàm quyết định dẫn nàng ra ngoài dạo chơi một vòng, đồng thời nhân cơ hội tìm kiếm một số loại linh dược cần thiết.
Trải qua nhiều ngày luyện chế thuốc giải cho Độc Cô Bác, Trần Phàm cũng đã tiêu hao không ít tài nguyên. Dù trong Giới Châu của hắn vẫn còn nhiều dược liệu, nhưng tích trữ vẫn hơn, đặc biệt là những loại dược thảo hiếm có thể giúp ích cho tu luyện hoặc bồi bổ thân thể.
Bước đi trên con đường nhỏ trong khu rừng rậm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh, không khí trong lành, mang theo hương thơm nhè nhẹ của thảo dược.
Liễu Nhị Long hít sâu một hơi, vươn vai duỗi người, cảm nhận từng cơn gió mát lành lướt qua mái tóc:
"Thật thoải mái, bao lâu rồi ta chưa tự do như thế này..."
Trần Phàm nhìn nàng, nhếch miệng cười nói: "Vậy thì phải tranh thủ tận hưởng đi, ai biết sau này có còn cơ hội thảnh thơi như vậy nữa không?"
Thấy thuốc giải độc hiệu quả rõ rệt, Độc Cô Bác sắc mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng hắn cũng có chút thắc mắc, liền hỏi: "Tiểu tử, vậy ta phải uống cái này trong bao lâu?"
Trần Phàm nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đáp: "Thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời ép c·hất đ·ộc ra ngoài thôi, nếu chỉ uống không thì chưa đủ. Ta cần phải kết hợp thêm châm cứu nữa mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể tiền bối."
"Châm cứu?" Độc Cô Bác hơi sững sờ, hắn vốn dĩ nghĩ chỉ cần uống thuốc là xong, nhưng không ngờ còn cần thêm một bước như vậy.
"Vậy bây giờ có thể châm cứu luôn không?"
Trần Phàm lắc đầu, nghiêm túc giải thích:
"Không được, vì mới dùng thuốc để ép c·hất đ·ộc ra, nên kinh mạch trong cơ thể tiền bối vẫn còn yếu, chưa thích hợp để châm cứu ngay. Nếu cưỡng ép, có thể gây ra tác dụng phụ, ảnh hưởng đến quá trình thanh lọc độc tố. Chiều nay tiền bối hãy quay lại, lúc đó mới có thể tiến hành châm cứu được."
Nghe thế, Độc Cô Bác cũng không miễn cưỡng, hắn gật đầu nói:
"Được, vậy ta sẽ quay lại sau."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, dáng vẻ thảnh thơi như thể vừa bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng.
Trần Phàm lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Độc Cô Bác, trong lòng cũng không khỏi thầm cảm thán.
Lúc trước hắn nghĩ chỉ cần một phương thuốc là có thể giải độc cho lão, nhưng khi tận mắt chứng kiến độc tính bạo phát, hắn mới hiểu độc trong cơ thể Độc Cô Bác đã thâm nhập tận xương tủy, không thể chỉ dựa vào thuốc giải được.
Nếu không kết hợp châm cứu để khai thông kinh mạch, giúp cơ thể tự bài độc, thì dù có uống thêm bao nhiêu thuốc cũng không có hiệu quả quá lớn.
Hơn nữa, "Độc Kinh" mà hắn học được cũng bao gồm cả châm cứu.
Nói một cách đơn giản, "Biết dùng độc, chẳng lẽ lại không biết dùng kim châm? Biết dùng kim châm = biết châm cứu. Rất hợp lý!"
Nghĩ tới đây, Trần Phàm nhếch miệng cười nhạt, trong mắt lóe lên tia tự tin.
Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Nhị Long vẫn còn đang ngồi một bên, sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều, chỉ là đôi chân vẫn còn có chút run rẩy.
Trần Phàm bước tới, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, cười nói: "Đi thôi sư phụ, ta dìu ngươi về nghỉ ngơi một chút, chiều nay còn phải giúp ta luyện tập châm cứu nữa."
Liễu Nhị Long nghe vậy, hơi ngẩn ra, đôi mắt phượng trừng hắn: "Ngươi muốn lấy ta làm chuột bạch à?"
Trần Phàm nhún vai cười nói: "Không phải thử nghiệm, mà là thực chiến. Ta đảm bảo sẽ giúp sư phụ ngươi thư giãn gân cốt, hiệu quả tuyệt đối!"
Liễu Nhị Long cắn môi, mặt đỏ lên nhưng cũng không phản bác, chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi để mặc Trần Phàm dìu nàng quay trở về...
...
Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, cuộc sống của Trần Phàm diễn ra theo một nhịp điệu đều đặn: ban ngày luyện chế thuốc giải, châm cứu cho Độc Cô Bác, ban đêm ôm Liễu Nhị Long đi ngủ.
Lúc đầu, Liễu Nhị Long còn có chút xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng dần dà nàng lại quen với việc bị hắn ôm. Mỗi đêm, cảm giác ấm áp từ lồng ngực rắn chắc của Trần Phàm khiến nàng có một giấc ngủ ngon hơn.
Thậm chí đến hôm nay, nếu hắn không ôm, nàng lại có cảm giác thiếu vắng, trằn trọc mãi không ngủ được.
Điều này khiến Trần Phàm có chút buồn cười, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ càng ôm nàng chặt hơn mỗi tối.
Ngoài ra, hôm nay là một ngày đáng mừng, vì chân của Liễu Nhị Long cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn.
Sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, nàng thử đứng lên khỏi giường, phát hiện đôi chân đã không còn run rẩy, có thể bước đi bình thường, trong lòng nàng không khỏi vui vẻ.
Những ngày qua, mỗi sáng đều phải nhờ Trần Phàm dìu đỡ, có đôi khi nàng còn cố tình tựa vào hắn lâu một chút, nhưng giờ không cần nữa, điều này khiến nàng vừa mừng vừa có chút... hụt hẫng.
Trần Phàm nhìn thấy nàng đi lại bình thường cũng gật đầu hài lòng, trêu chọc nói:
"Xem ra sau này ta không cần đỡ sư phụ ngài nữa a~ "
Liễu Nhị Long trừng mắt nhìn hắn, nhưng không phản bác, chỉ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Còn về phần Độc Cô Bác, ba ngày nay mỗi ngày đều uống thuốc giải độc, kết hợp với châm cứu, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Lúc đầu, sắc mặt lão độc vật tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu vì độc tố ăn mòn cơ thể. Nhưng bây giờ, da dẻ lão đã trở nên hồng hào hơn, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Mỗi lần châm cứu xong, lão đều cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn, kinh mạch thông suốt, không còn cảm giác âm ỉ đau đớn như trước.
Độc Cô Bác không khỏi cảm thán: "Tiểu tử, phương pháp của ngươi quả thật lợi hại, ta đã sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm như thế này!"
Trần Phàm chỉ cười nhạt, không kiêu ngạo, cũng không khiêm tốn nói: "Còn chưa xong đâu tiền bối, chờ thêm vài ngày nữa, độc tố trong người ngài sẽ gần như được giải hết."
Nhưng dĩ nhiên, "giải hết" không có nghĩa là từ nay về sau lão sẽ không bị trúng độc nữa.
Như đã nói từ trước, độc tố trong cơ thể Độc Cô Bác không phải do ngoại lực gây ra, mà là do võ hồn của chính lão tạo thành.
Võ hồn "Bích Lân Xà" của lão có năng lực khống chế độc tố cực mạnh, nhưng cũng chính vì thế mà càng dùng, cơ thể lão càng bị ảnh hưởng, độc sẽ tích tụ theo thời gian.
Trần Phàm có thể giúp lão thanh lọc, nhưng chỉ là giải quyết tạm thời, một khi lão tiếp tục sử dụng võ hồn trong chiến đấu hoặc tu luyện, độc tố vẫn sẽ quay lại như cũ.
Nhưng ít nhất, từ giờ về sau, lão không còn phải lo lắng về việc độc phát mà m·ất m·ạng nữa.
Sau khi hoàn thành buổi châm cứu hôm nay, Độc Cô Bác đứng dậy, vận chuyển hồn lực thử một chút, cảm nhận khí huyết lưu thông trơn tru, lão không khỏi hài lòng, vỗ mạnh lên vai Trần Phàm một cái, cười lớn:
"Tốt! Rất tốt! Tiểu tử, ngươi đã giúp ta một ân tình lớn, sau này nếu có chuyện gì, cứ tới tìm ta, ta sẽ không từ chối!"
Trần Phàm mỉm cười, đáp lại một cách thoải mái: "Tiền bối khách khí rồi, đây cũng chỉ à giao dịch thôi, ta cũng lấy được rất nhiều linh dược trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn."
Nghe vậy, Độc Cô Bác nghiêm túc nói: "Cái nào ra cái đó, ta vẫn nợ ngươi một ân tình, nhớ kỹ đấy!"
Nói xong, lão xoay người rời đi, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Trần Phàm nhìn theo bóng lưng lão, khẽ lắc đầu, rồi quay sang nhìn Liễu Nhị Long, nhếch miệng cười nói: "Đi thôi, hôm nay không có gì làm, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi một chút."
Liễu Nhị Long hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Ngươi nói đó, không được nuốt lời!"
Để ăn mừng việc Liễu Nhị Long đã có thể đi lại bình thường, Trần Phàm quyết định dẫn nàng ra ngoài dạo chơi một vòng, đồng thời nhân cơ hội tìm kiếm một số loại linh dược cần thiết.
Trải qua nhiều ngày luyện chế thuốc giải cho Độc Cô Bác, Trần Phàm cũng đã tiêu hao không ít tài nguyên. Dù trong Giới Châu của hắn vẫn còn nhiều dược liệu, nhưng tích trữ vẫn hơn, đặc biệt là những loại dược thảo hiếm có thể giúp ích cho tu luyện hoặc bồi bổ thân thể.
Bước đi trên con đường nhỏ trong khu rừng rậm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh, không khí trong lành, mang theo hương thơm nhè nhẹ của thảo dược.
Liễu Nhị Long hít sâu một hơi, vươn vai duỗi người, cảm nhận từng cơn gió mát lành lướt qua mái tóc:
"Thật thoải mái, bao lâu rồi ta chưa tự do như thế này..."
Trần Phàm nhìn nàng, nhếch miệng cười nói: "Vậy thì phải tranh thủ tận hưởng đi, ai biết sau này có còn cơ hội thảnh thơi như vậy nữa không?"
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan