Chương 87: Giúp Liễu Nhị Long uống thuốc
26/04/2025
10
8.7
Chương 87: Giúp Liễu Nhị Long uống thuốc
Trần Phàm cẩn thận nâng đầu Liễu Nhị Long dậy, đưa chén thuốc đến bên miệng nàng.
Hắn nghiêng bát, để dòng chất lỏng sền sệt chảy vào miệng nàng, nhưng ngay khi thuốc chạm đến bờ môi mềm mại, nó chỉ tràn ra ngoài, chảy dọc xuống cằm rồi luồng qua khe hở...
"Không được, nàng hoàn toàn không thể nuốt được!"
Trần Phàm hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng có chút do dự.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chần chừ cũng không có tác dụng gì.
Hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp ngậm một ngụm thuốc vào miệng.
Không chút do dự, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp môi lên môi nàng.
Một cảm giác mềm mại và ấm áp ngay lập tức truyền đến.
Lưỡi hắn khẽ cạy nhẹ hàm răng khép chặt, tạo ra một khe hở vừa đủ để dịch thuốc theo đó chảy vào.
Từng giọt thuốc trượt xuống cổ họng nàng, cuối cùng cũng đi vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng.
Liễu Nhị Long vốn đang hoàn toàn mất đi cảm giác, bỗng dưng cảm thấy có một dòng ấm áp đang lan tỏa trong cơ thể.
Đầu tiên là ngón tay, rồi đến cánh tay, tiếp đó là cả người.
Nàng dần dần khôi phục lại cảm giác.
Nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó...
Mềm mềm.
Ấm nóng.
Như thể có thứ gì đó đang... Ngậm lấy môi nàng?!
Đôi mắt Liễu Nhị Long bỗng nhiên bừng sáng.
Thị giác đã khôi phục, cảnh vật trước mặt cũng dần rõ ràng hơn.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Khuôn mặt của Trần Phàm gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng đường nét.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực phả nhẹ lên mặt, nàng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Hắn... Hắn đang mớm thuốc cho ta?!"
Liễu Nhị Long như bị sét đánh, lập tức đầu óc nàng trống rỗng, toàn thân cứng đờ.
Liễu Nhị Long theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại bởi vì hậu di chứng của Tê Liệt Thảo mà mềm yếu vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được bờ môi nóng ấm của hắn.
Cứ như vậy, Trần Phàm tận tâm tận lực mớm hết cả chén thuốc, từng ngụm, từng ngụm một, cho đến khi không còn sót lại chút nào.
Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, vô thức chép chép miệng.
Hương vị này... Hơi ngọt.
Là vị của thuốc, hay là...
Môi của nàng?
Trần Phàm chăm chú quan sát Liễu Nhị Long, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng, đợi một lát, nàng vẫn không có phản ứng.
Lông mày hắn khẽ nhíu, trong lòng có chút không hiểu, hắn hoàn toàn nghĩ không ra tại sao thuốc giải không có tác dụng.
Mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn ôm Liễu Nhị Long vào lòng, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể.
Bất chợt, thân thể trong lòng hắn khẽ giật.
Liễu Nhị Long lúc này mới lấy lại được cảm giác, nhận ra mình bị ôm trong lòng, một cơn hoảng loạn dâng lên, như nai con thấy sư tử.
Nàng vội vàng vặn vẹo vòng eo, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Thấy nàng có thể nhúc nhích, Trần Phàm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười.
"Cũng may, thuốc có hiệu quả..."
Hắn còn tưởng rằng thuốc không tác dụng đây, hắn mới vừa còn định mớm thêm một chén thuốc nữa ấy chứ...
Thấy nàng vùng vẫy, hắn cũng tự nhiên buông ra.
Nhưng ngay khi hắn vừa thả tay, Liễu Nhị Long đột nhiên lảo đảo một cái, cả người mất thăng bằng.
"A—!"
Hai chân nàng mềm nhũn, mất đi sức lực, thân thể không thể khống chế được mà ngã nhào xuống phía trước!
Cũng may...
Trần Phàm vốn đã đứng ở bên cạnh, vẫn còn lo lắng nàng chưa thích ứng được, nên khi thấy nàng ngã xuống, hắn lập tức vươn tay, nhanh như chớp đỡ lấy.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần thêm một lần nữa.
Gương mặt Liễu Nhị Long ửng đỏ, đôi môi hơi sưng, mềm mại như cánh hoa đào, quyến rũ đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Trần Phàm cúi đầu, nhìn nàng từ khoảng cách gần.
Như một viên mật đào chín mọng, chỉ cần khẽ cắn một cái, hương vị ngọt ngào sẽ lan tỏa trong miệng.
Hô hấp của hắn chợt nặng nề hơn.
Nàng yếu ớt đến mức chỉ cần hơi chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan. Nhưng chính điều đó lại khiến lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa muốn bảo vệ, vừa muốn chiếm đoạt.
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, như thợ săn thấy con mồi.
Liễu Nhị Long bị nhìn có chút chột dạ, theo bản năng tránh né ánh mắt của hắn, không dám đối diện.
Hơi thở nam tính của hắn phả vào mặt nàng, khiến nhịp tim nàng gia tốc.
“Sư phụ...” Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo một cỗ dục vọng mãnh liệt.
Liễu Nhị Long còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen chợt ập xuống!
Môi nàng bị chiếm đoạt, đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Tiểu tử này... Hắn dám hôn ta?!
Mớm thuốc thì thôi đi, nhưng bây giờ là sao?!
Hắn hoàn toàn là đang cố tình!
Liễu Nhị Long cảm thấy một dòng điện chạy dọc toàn thân, nhưng nàng vẫn cố gắng giãy giụa, hai bàn tay run rẩy đặt lên lồng ngực hắn, khẽ đấm vài cái, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.
Cứ như... Vừa muốn từ chối, lại vừa như mời chào.
Nàng hận chính mình!
Tại sao lại không có sức?!
Tại sao lại không đẩy hắn ra được?!
Tại sao trong lòng lại có chút... Thích?!
Môi Trần Phàm bá đạo, quấn lấy Liễu Nhị Long, khiến nàng không thể trốn tránh.
Dần dần, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Hô hấp của nàng ngày càng gấp gáp...
Cho đến khi nàng cảm giác không thể thở nổi nữa, Trần Phàm mới chịu buông tha.
“Haa...”
Môi vừa rời đi, nàng theo bản năng há miệng hớp lấy từng ngụm không khí, đôi môi mềm mại bị hôn đến mức hơi sưng đỏ, ánh nước long lanh như viên thạch anh trong suốt, câu dẫn lòng người.
Lúc này, Trần Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy xâm lược.
Hơi thở của hắn vẫn chưa ổn định, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm, tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Liễu Nhị Long thoáng rùng mình.
Bằng bản năng của nữ nhân, nàng có thể nhận ra hắn muốn làm gì!
Liễu Nhị Long ngay lập tức sợ hãi, hai tay siết chặt vạt áo, ánh mắt tràn ra nhàn nhạt nước mắt, ta thấy mà yêu, nhưng lúc này, gương mặt nàng trắng bệch, lắp bắp nói:
“Không... Không được!”
Phản ứng của Liễu Nhị Long như một gáo nước lạnh tạt vào Trần Phàm, khiến cho hắn thoáng bình tĩnh trở lại.
“Bình tĩnh, Trần Phàm...!
Liễu Nhị Long đang yếu ớt như vậy, nếu mình thật sự cưỡng ép nàng, chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao?
Hắn không ngại bỏ đá xuống giếng với kẻ khác, nhưng đây là nữ nhân tương lai của hắn!
Hắn không muốn nàng vì chuyện này mà có khúc mắc trong lòng.
Trần Phàm hít sâu một hơi, đè xuống xung động.
Hắn nhẹ nhàng ôm Liễu Nhị Long vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, khẽ giọng trấn an:
“Yên tâm đi, sư phụ... Ta sẽ không làm thứ ngươi không muốn.”
Liễu Nhị Long hơi sững sờ.
Nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trái tim khẽ rung động.
Hắn... Thật sự kiềm chế lại?
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng không hiểu trong lòng có chút thất lạc, đồng thời lại có chút vui vẻ.
Vui là bởi vì hắn để ý cảm thụ của nàng.
Nhưng ngay sau đó, khóe mắt lại liếc hắn một cái đầy oán trách.
Nhìn ánh mắt nàng, Trần Phàm đương nhiên hiểu nàng muốn nói gì.
Trần Phàm lúng túng ho khan một tiếng:
“Khụ... Cũng do sư phụ ngươi quá mê người, ta không nhịn được a~ ”
“Ngươi... Hừ!”
Liễu Nhị Long hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng hắn, khẽ mắng:
“Câm miệng! Không được nói nữa!”
"Haha..."
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của nàng, Trần Phàm cười haha...
Trần Phàm cẩn thận nâng đầu Liễu Nhị Long dậy, đưa chén thuốc đến bên miệng nàng.
Hắn nghiêng bát, để dòng chất lỏng sền sệt chảy vào miệng nàng, nhưng ngay khi thuốc chạm đến bờ môi mềm mại, nó chỉ tràn ra ngoài, chảy dọc xuống cằm rồi luồng qua khe hở...
"Không được, nàng hoàn toàn không thể nuốt được!"
Trần Phàm hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng có chút do dự.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chần chừ cũng không có tác dụng gì.
Hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp ngậm một ngụm thuốc vào miệng.
Không chút do dự, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp môi lên môi nàng.
Một cảm giác mềm mại và ấm áp ngay lập tức truyền đến.
Lưỡi hắn khẽ cạy nhẹ hàm răng khép chặt, tạo ra một khe hở vừa đủ để dịch thuốc theo đó chảy vào.
Từng giọt thuốc trượt xuống cổ họng nàng, cuối cùng cũng đi vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng.
Liễu Nhị Long vốn đang hoàn toàn mất đi cảm giác, bỗng dưng cảm thấy có một dòng ấm áp đang lan tỏa trong cơ thể.
Đầu tiên là ngón tay, rồi đến cánh tay, tiếp đó là cả người.
Nàng dần dần khôi phục lại cảm giác.
Nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó...
Mềm mềm.
Ấm nóng.
Như thể có thứ gì đó đang... Ngậm lấy môi nàng?!
Đôi mắt Liễu Nhị Long bỗng nhiên bừng sáng.
Thị giác đã khôi phục, cảnh vật trước mặt cũng dần rõ ràng hơn.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Khuôn mặt của Trần Phàm gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng đường nét.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực phả nhẹ lên mặt, nàng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Hắn... Hắn đang mớm thuốc cho ta?!"
Liễu Nhị Long như bị sét đánh, lập tức đầu óc nàng trống rỗng, toàn thân cứng đờ.
Liễu Nhị Long theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại bởi vì hậu di chứng của Tê Liệt Thảo mà mềm yếu vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được bờ môi nóng ấm của hắn.
Cứ như vậy, Trần Phàm tận tâm tận lực mớm hết cả chén thuốc, từng ngụm, từng ngụm một, cho đến khi không còn sót lại chút nào.
Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, vô thức chép chép miệng.
Hương vị này... Hơi ngọt.
Là vị của thuốc, hay là...
Môi của nàng?
Trần Phàm chăm chú quan sát Liễu Nhị Long, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng, đợi một lát, nàng vẫn không có phản ứng.
Lông mày hắn khẽ nhíu, trong lòng có chút không hiểu, hắn hoàn toàn nghĩ không ra tại sao thuốc giải không có tác dụng.
Mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn ôm Liễu Nhị Long vào lòng, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, nhanh chóng kiểm tra tình trạng cơ thể.
Bất chợt, thân thể trong lòng hắn khẽ giật.
Liễu Nhị Long lúc này mới lấy lại được cảm giác, nhận ra mình bị ôm trong lòng, một cơn hoảng loạn dâng lên, như nai con thấy sư tử.
Nàng vội vàng vặn vẹo vòng eo, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Thấy nàng có thể nhúc nhích, Trần Phàm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười.
"Cũng may, thuốc có hiệu quả..."
Hắn còn tưởng rằng thuốc không tác dụng đây, hắn mới vừa còn định mớm thêm một chén thuốc nữa ấy chứ...
Thấy nàng vùng vẫy, hắn cũng tự nhiên buông ra.
Nhưng ngay khi hắn vừa thả tay, Liễu Nhị Long đột nhiên lảo đảo một cái, cả người mất thăng bằng.
"A—!"
Hai chân nàng mềm nhũn, mất đi sức lực, thân thể không thể khống chế được mà ngã nhào xuống phía trước!
Cũng may...
Trần Phàm vốn đã đứng ở bên cạnh, vẫn còn lo lắng nàng chưa thích ứng được, nên khi thấy nàng ngã xuống, hắn lập tức vươn tay, nhanh như chớp đỡ lấy.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người lại kéo gần thêm một lần nữa.
Gương mặt Liễu Nhị Long ửng đỏ, đôi môi hơi sưng, mềm mại như cánh hoa đào, quyến rũ đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Trần Phàm cúi đầu, nhìn nàng từ khoảng cách gần.
Như một viên mật đào chín mọng, chỉ cần khẽ cắn một cái, hương vị ngọt ngào sẽ lan tỏa trong miệng.
Hô hấp của hắn chợt nặng nề hơn.
Nàng yếu ớt đến mức chỉ cần hơi chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan. Nhưng chính điều đó lại khiến lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa muốn bảo vệ, vừa muốn chiếm đoạt.
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, như thợ săn thấy con mồi.
Liễu Nhị Long bị nhìn có chút chột dạ, theo bản năng tránh né ánh mắt của hắn, không dám đối diện.
Hơi thở nam tính của hắn phả vào mặt nàng, khiến nhịp tim nàng gia tốc.
“Sư phụ...” Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo một cỗ dục vọng mãnh liệt.
Liễu Nhị Long còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen chợt ập xuống!
Môi nàng bị chiếm đoạt, đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Tiểu tử này... Hắn dám hôn ta?!
Mớm thuốc thì thôi đi, nhưng bây giờ là sao?!
Hắn hoàn toàn là đang cố tình!
Liễu Nhị Long cảm thấy một dòng điện chạy dọc toàn thân, nhưng nàng vẫn cố gắng giãy giụa, hai bàn tay run rẩy đặt lên lồng ngực hắn, khẽ đấm vài cái, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.
Cứ như... Vừa muốn từ chối, lại vừa như mời chào.
Nàng hận chính mình!
Tại sao lại không có sức?!
Tại sao lại không đẩy hắn ra được?!
Tại sao trong lòng lại có chút... Thích?!
Môi Trần Phàm bá đạo, quấn lấy Liễu Nhị Long, khiến nàng không thể trốn tránh.
Dần dần, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Hô hấp của nàng ngày càng gấp gáp...
Cho đến khi nàng cảm giác không thể thở nổi nữa, Trần Phàm mới chịu buông tha.
“Haa...”
Môi vừa rời đi, nàng theo bản năng há miệng hớp lấy từng ngụm không khí, đôi môi mềm mại bị hôn đến mức hơi sưng đỏ, ánh nước long lanh như viên thạch anh trong suốt, câu dẫn lòng người.
Lúc này, Trần Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy xâm lược.
Hơi thở của hắn vẫn chưa ổn định, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm, tựa như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Liễu Nhị Long thoáng rùng mình.
Bằng bản năng của nữ nhân, nàng có thể nhận ra hắn muốn làm gì!
Liễu Nhị Long ngay lập tức sợ hãi, hai tay siết chặt vạt áo, ánh mắt tràn ra nhàn nhạt nước mắt, ta thấy mà yêu, nhưng lúc này, gương mặt nàng trắng bệch, lắp bắp nói:
“Không... Không được!”
Phản ứng của Liễu Nhị Long như một gáo nước lạnh tạt vào Trần Phàm, khiến cho hắn thoáng bình tĩnh trở lại.
“Bình tĩnh, Trần Phàm...!
Liễu Nhị Long đang yếu ớt như vậy, nếu mình thật sự cưỡng ép nàng, chẳng phải là thừa nước đục thả câu sao?
Hắn không ngại bỏ đá xuống giếng với kẻ khác, nhưng đây là nữ nhân tương lai của hắn!
Hắn không muốn nàng vì chuyện này mà có khúc mắc trong lòng.
Trần Phàm hít sâu một hơi, đè xuống xung động.
Hắn nhẹ nhàng ôm Liễu Nhị Long vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, khẽ giọng trấn an:
“Yên tâm đi, sư phụ... Ta sẽ không làm thứ ngươi không muốn.”
Liễu Nhị Long hơi sững sờ.
Nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, trái tim khẽ rung động.
Hắn... Thật sự kiềm chế lại?
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng không hiểu trong lòng có chút thất lạc, đồng thời lại có chút vui vẻ.
Vui là bởi vì hắn để ý cảm thụ của nàng.
Nhưng ngay sau đó, khóe mắt lại liếc hắn một cái đầy oán trách.
Nhìn ánh mắt nàng, Trần Phàm đương nhiên hiểu nàng muốn nói gì.
Trần Phàm lúng túng ho khan một tiếng:
“Khụ... Cũng do sư phụ ngươi quá mê người, ta không nhịn được a~ ”
“Ngươi... Hừ!”
Liễu Nhị Long hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng hắn, khẽ mắng:
“Câm miệng! Không được nói nữa!”
"Haha..."
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của nàng, Trần Phàm cười haha...
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan