Chương 45: Một đêm trong khách sạn
26/04/2025
10
8.7
Chương 45: Một đêm trong khách sạn
Ngay sau đó một tiểu nhị nhanh chóng dẫn cả nhóm lên tầng hai.
Khi đến trước dãy phòng, tiểu nhị kính cẩn đưa chìa khóa cho từng người: “Chúc quý khách nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có nhu cầu gì, cứ gọi tiểu nhân bất cứ lúc nào.”
Hắn cúi đầu, sau đó rời đi.
Mọi người nhận chìa khóa, lần lượt bước vào trong phòng của mình.
Chỉ còn lại Trần Phàm, hắn đứng trước cửa phòng ngáp một cái, vuốt vuốt có chút ê ẩm cánh tay, nữ nhân đúng là sinh vật kỳ lạ, một khi mà đi mua sắm là không dừng lại được.
Các nàng mua đồ, Trần Phàm đương nhiên là người mang chúng rồi, mặc dù có Giới Châu, nhưng mọi người lại nói là "Mang theo như vậy cảm giác mới thoả mãn!"
Hậu quả là hai cánh tay của hắn đều tê...
Sau đó, Trần Phàm đẩy cửa bước vào phòng.
...
Không gian bên trong rộng rãi, với một chiếc giường lớn phủ chăn gấm, bàn trà gỗ đàn hương, cửa sổ tròn mở ra một ban công nhỏ có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố.
Hắn cởi áo ngoài, bước tới gần bồn tắm lớn bằng đá ngọc thạch, bên trong đã được chuẩn bị sẵn nước ấm, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, tạo nên một khung cảnh thư giãn đầy thoải mái.
Hắn ngả người xuống giường, nhắm mắt thư giản.
Trần Phàm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cánh cửa phòng bỗng nhiên khẽ động.
Lạch cạch!
Một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút bước vào, tiếng động rất nhỏ, nhưng Trần Phàm vẫn cảm giác được.
Hắn không cần mở mắt cũng biết là ai.
Khóe môi hơi cong lên, hắn lười biếng mở mắt nhìn về phía kẻ “đột nhập”.
“Tiểu Vũ, ngươi lén lút làm gì đó?”
Tiểu Vũ cười hì hì, đôi tai thỏ giật giật đầy đáng yêu.
“Ta không buồn ngủ, nên đến tìm Phàm ca ca tâm sự a~ ”
Nàng vừa dứt lời, phía sau lại có thêm một bóng dáng khác len lén bước vào.
Ninh Vinh Vinh!
Hai nàng trợn tròn mắt nhìn nhau. Rõ ràng không ai ngờ đối phương cũng có ý định này.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.
Ninh Vinh Vinh hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tùy tiện biên ra một cái lý do:
“Ta... Ta muốn thỉnh giáo về việc tu luyện!"
"Đúng chính là nó!”
Tiểu Vũ nháy nháy mắt, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, tiếp lấy lại nhìn Trần Phàm, chợt cười gian: “Thế thì thật trùng hợp! Hay là… cùng một chổ?”
Ninh Vinh Vinh gương mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn là không cự tuyệt.
Trần Phàm dựa vào đầu giường, ánh mắt lóe lên tia trêu chọc.
“Hai người các ngươi… đây là có hẹn trước a?”
Ninh Vinh Vinh nghe vậy, ngay lập tức phản bác: “Ai mà thèm hẹn với nàng chứ!”
Tiểu Vũ cũng không để ý, nhảy lên giường, vùi đầu vào gối, lăn qua lăn lại: “Dù sao cũng vào rồi, không ngủ thì làm gì?”
Trần Phàm lười biếng duỗi người, rồi ngồi dậy, ánh mắt có chút tà ý, lửa nóng nhìn hai nàng.
Hai nữ bị nhìn có chút không được tự nhiên, cơ thể có cảm giác hơi nóng lên.
“Vậy thì… Chúng ta tắm nước nóng đi?” Trần Phàm mỉm cười nói.
Không đợi hai nàng phản đối, Trần Phàm một tay ôm eo một người, ôm hai nàng lao vào phòng tắm.
"Buông ra! Ta... Ta Không muốn a ~ "
"Đúng vậy... "
Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ hơi cựa quậy kháng cự một chút, nhưng ánh mắt lại có chút mê ly, tựa như cự tuyệt, lại ra vẻ mời chào.
“Dù gì bồn tắm cũng rộng, không phải sao?”
Hắn vừa dứt lời, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, hương thơm thảo dược thoang thoảng trong không khí.
Tiểu Vũ ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía Ninh Vinh Vinh, rồi lại nhìn Trần Phàm, cuối cùng mím môi, như thể vừa hạ quyết tâm.
“Được thôi! Nhưng mà… không được làm loạn!”
Ninh Vinh Vinh ngạc nhiên nhìn nàng:
“Ngươi đồng ý thật sao?”
Tiểu Vũ ánh mắt đảo một vòng, cười hì hì, kéo tay nàng: “Đi thôi! Có gì đâu mà ngại?”
Ninh Vinh Vinh thân thể có chút cứng ngắt, nhưng cũng không phản đối nữa, mặc kê cho Tiểu Vũ lôi kéo.
Cánh cửa phòng tắm khẽ đóng lại.
Bên trong, hơi nước lượn lờ, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên làn da trắng mịn của hai thiếu nữ.
Trong không gian ấm áp ấy, bầu không khí dần trở nên… vi diệu.
Bạch! Bạch! Bạch!
Nước khẽ lay động, tiếng trò chuyện thì thầm, như khóc lại như vui, xen lẫn những âm thanh mập mờ đầy mê hoặc, kèm theo là những âm thanh bạch bạch đầy quái dị...
Một đêm không ngủ trôi qua...
...
Sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp rèm cửa, những tia nắng sớm nhẹ nhàng len lỏi vào phòng, vẽ nên một khung cảnh yên bình. Trần Phàm lười biếng mở mắt, cơ thể vẫn còn chút thư thái sau một đêm… đặc biệt.
Ánh mắt đảo qua hai bóng dáng đang cuộn tròn trong chăn. Tiểu Vũ rúc sát vào trong ngực Trần Phàm, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn lộ ra chút hồng hào, đôi tai thỏ khẽ khiêu động.
Ninh Vinh Vinh thì tựa đầu lên vai hắn, mái tóc dài xõa tung, từng hơi thở đều đặn phả nhẹ lên ngực Trần Phàm, mang theo chút ấm áp.
Nhìn hai nữ nhân bên cạnh, Trần Phàm không nhịn được nhớ lại những khoảnh khắc tối qua.
Tiểu Vũ ban đầu còn mạnh miệng, nhưng chỉ sau một hồi đã mềm nhũn trong lòng Trần Phàm.
Ninh Vinh Vinh thì vừa xấu hổ vừa bướng bỉnh, nhưng đến cuối cùng cũng không thể chống cự lại. Nghĩ đến đây, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn nhu nhìn hai nữ.
"Ưm~ "
Hắn đưa tay luồn vào trong chăn, chạm phải thứ gì đó mềm mềm, Tiểu Vũ đột nhiên rên nhẹ một tiếng, thân thể khẽ cựa quậy, mi mắt rung rung, nhưng vẫn chưa chịu tỉnh.
Thấy vậy, Trần Phàm lại xoay qua Ninh Vinh Vinh, dùng một tay véo hồng đậu của nàng.
"Hừ ~ "
Ninh Vinh Vinh hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt mơ màng hé mở, ánh nhìn còn có chút mông lung chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Khi thấy gương mặt trêu chọc của Trần Phàm, nàng lập tức đỏ mặt, vội kéo chăn trùm kín đầu.
Tiểu Vũ bên cạnh cũng dần dần tỉnh giấc, nàng vươn vai một cái, đôi tai thỏ dựng lên rồi khẽ run rẩy.
Mất vài giây để nhận ra tình cảnh của bản thân, nàng chớp mắt nhìn Trần Phàm, sau đó cúi xuống nhìn chính mình, lập tức đỏ mặt.
"Phàm ca ca, ngươi thật xấu nha ~ "
Nàng vừa nói vừa đấm nhẹ lên ngực hắn, nhưng chẳng có chút sức lực nào, ngược lại còn giống như nũng nịu.
Trần Phàm mỉm cười, đưa tay xoa đầu của nàng: "Được rồi, mau dậy thôi, nếu không lại để hai người kia chờ lâu."
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh nhìn nhau, hai gương mặt đều có chút xấu hổ nhưng cũng không phản bác, nhanh chóng rời giường.
...
Sau khi vệ sinh cá nhân, cả ba cùng nhau ra khỏi phòng. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Mạnh Y Nhiên và Chu Trúc Thanh đồng thời xuất hiện.
Khoảnh khắc bốn ánh mắt giao nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Mạnh Y Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Trần Phàm cùng hai nữ nhân đứng sát bên cạnh.
Dù không ai nói gì, nhưng với sự thông minh của nàng, hiển nhiên có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng không khỏi dâng lên các loại cảm xúc kỳ lạ, có chút hâm mộ, còn có chút chua xót...
Còn Chu Trúc Thanh, sau khi lướt mắt nhìn qua cả ba, nàng hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong đáy mắt lại có chút ghen tuông.
"Hừ! Ngươi rất biết hưởng thụ nhỉ?"
Trần Phàm lúng túng ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đánh lạc hướng: "Khụ… Chúng ta nên đi ăn sáng thôi, ta đói quá ha ha..."
Nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, Chu Trúc Thanh khoé miệng khẽ nhếch, nàng cũng không nói gì thêm, dù sao người ưu tú như Trần Phàm làm sao có thể chỉ có một nữ nhân, trong lòng của Trần Phàm có nàng là đủ.
Nếu so sánh, Trần Phàm vẫn tốt hơn Đái Mộc Bạch một triệu lần a~
Mạnh Y Nhiên cúi đầu, khẽ kéo tay áo Chu Trúc Thanh, nhẹ giọng nói: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta xuống dưới trước đi."
Chu Trúc Thanh mặc dù không để vấn đề này trong lòng, nhưng cũng không thể cho Trần Phàm sắc mặt tốt.
Nàng lạnh nhạt gật đầu, sau đó xoay người cùng Mạnh Y Nhiên rời đi.
Trần Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc sang Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh. Cả hai lúc này đều có chút xấu hổ, nhưng cũng không quên trừng mắt lườm hắn.
Trần Phàm cười lắc đầu, sau đó cùng hai nữ đi xuống lầu.
Dưới đại sảnh khách sạn, bốn người đã tập hợp đầy đủ.
Tiểu Vũ yên lặng đứng một bên, gương mặt có chút ửng đỏ, rõ ràng vẫn còn chút xấu hổ vì khoảnh khắc vừa rồi.
Chu Trúc Thanh thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy nàng thỉnh thoảng lại liếc Trần Phàm một cái.
Trần Phàm chỉ có thể giả vờ như không thấy, mỉm cười nói: "Vậy bây giờ, chúng ta đi ăn nhỉ?"
Tiểu Vũ nghe tới ăn, ngay lập tức hai mắt sáng lên, hăng hái giơ tay nói: "Đúng vậy a, ta đói rồi ~ "
Ngay sau đó một tiểu nhị nhanh chóng dẫn cả nhóm lên tầng hai.
Khi đến trước dãy phòng, tiểu nhị kính cẩn đưa chìa khóa cho từng người: “Chúc quý khách nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có nhu cầu gì, cứ gọi tiểu nhân bất cứ lúc nào.”
Hắn cúi đầu, sau đó rời đi.
Mọi người nhận chìa khóa, lần lượt bước vào trong phòng của mình.
Chỉ còn lại Trần Phàm, hắn đứng trước cửa phòng ngáp một cái, vuốt vuốt có chút ê ẩm cánh tay, nữ nhân đúng là sinh vật kỳ lạ, một khi mà đi mua sắm là không dừng lại được.
Các nàng mua đồ, Trần Phàm đương nhiên là người mang chúng rồi, mặc dù có Giới Châu, nhưng mọi người lại nói là "Mang theo như vậy cảm giác mới thoả mãn!"
Hậu quả là hai cánh tay của hắn đều tê...
Sau đó, Trần Phàm đẩy cửa bước vào phòng.
...
Không gian bên trong rộng rãi, với một chiếc giường lớn phủ chăn gấm, bàn trà gỗ đàn hương, cửa sổ tròn mở ra một ban công nhỏ có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố.
Hắn cởi áo ngoài, bước tới gần bồn tắm lớn bằng đá ngọc thạch, bên trong đã được chuẩn bị sẵn nước ấm, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, tạo nên một khung cảnh thư giãn đầy thoải mái.
Hắn ngả người xuống giường, nhắm mắt thư giản.
Trần Phàm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cánh cửa phòng bỗng nhiên khẽ động.
Lạch cạch!
Một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút bước vào, tiếng động rất nhỏ, nhưng Trần Phàm vẫn cảm giác được.
Hắn không cần mở mắt cũng biết là ai.
Khóe môi hơi cong lên, hắn lười biếng mở mắt nhìn về phía kẻ “đột nhập”.
“Tiểu Vũ, ngươi lén lút làm gì đó?”
Tiểu Vũ cười hì hì, đôi tai thỏ giật giật đầy đáng yêu.
“Ta không buồn ngủ, nên đến tìm Phàm ca ca tâm sự a~ ”
Nàng vừa dứt lời, phía sau lại có thêm một bóng dáng khác len lén bước vào.
Ninh Vinh Vinh!
Hai nàng trợn tròn mắt nhìn nhau. Rõ ràng không ai ngờ đối phương cũng có ý định này.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.
Ninh Vinh Vinh hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tùy tiện biên ra một cái lý do:
“Ta... Ta muốn thỉnh giáo về việc tu luyện!"
"Đúng chính là nó!”
Tiểu Vũ nháy nháy mắt, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, tiếp lấy lại nhìn Trần Phàm, chợt cười gian: “Thế thì thật trùng hợp! Hay là… cùng một chổ?”
Ninh Vinh Vinh gương mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn là không cự tuyệt.
Trần Phàm dựa vào đầu giường, ánh mắt lóe lên tia trêu chọc.
“Hai người các ngươi… đây là có hẹn trước a?”
Ninh Vinh Vinh nghe vậy, ngay lập tức phản bác: “Ai mà thèm hẹn với nàng chứ!”
Tiểu Vũ cũng không để ý, nhảy lên giường, vùi đầu vào gối, lăn qua lăn lại: “Dù sao cũng vào rồi, không ngủ thì làm gì?”
Trần Phàm lười biếng duỗi người, rồi ngồi dậy, ánh mắt có chút tà ý, lửa nóng nhìn hai nàng.
Hai nữ bị nhìn có chút không được tự nhiên, cơ thể có cảm giác hơi nóng lên.
“Vậy thì… Chúng ta tắm nước nóng đi?” Trần Phàm mỉm cười nói.
Không đợi hai nàng phản đối, Trần Phàm một tay ôm eo một người, ôm hai nàng lao vào phòng tắm.
"Buông ra! Ta... Ta Không muốn a ~ "
"Đúng vậy... "
Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ hơi cựa quậy kháng cự một chút, nhưng ánh mắt lại có chút mê ly, tựa như cự tuyệt, lại ra vẻ mời chào.
“Dù gì bồn tắm cũng rộng, không phải sao?”
Hắn vừa dứt lời, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, hương thơm thảo dược thoang thoảng trong không khí.
Tiểu Vũ ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía Ninh Vinh Vinh, rồi lại nhìn Trần Phàm, cuối cùng mím môi, như thể vừa hạ quyết tâm.
“Được thôi! Nhưng mà… không được làm loạn!”
Ninh Vinh Vinh ngạc nhiên nhìn nàng:
“Ngươi đồng ý thật sao?”
Tiểu Vũ ánh mắt đảo một vòng, cười hì hì, kéo tay nàng: “Đi thôi! Có gì đâu mà ngại?”
Ninh Vinh Vinh thân thể có chút cứng ngắt, nhưng cũng không phản đối nữa, mặc kê cho Tiểu Vũ lôi kéo.
Cánh cửa phòng tắm khẽ đóng lại.
Bên trong, hơi nước lượn lờ, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên làn da trắng mịn của hai thiếu nữ.
Trong không gian ấm áp ấy, bầu không khí dần trở nên… vi diệu.
Bạch! Bạch! Bạch!
Nước khẽ lay động, tiếng trò chuyện thì thầm, như khóc lại như vui, xen lẫn những âm thanh mập mờ đầy mê hoặc, kèm theo là những âm thanh bạch bạch đầy quái dị...
Một đêm không ngủ trôi qua...
...
Sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp rèm cửa, những tia nắng sớm nhẹ nhàng len lỏi vào phòng, vẽ nên một khung cảnh yên bình. Trần Phàm lười biếng mở mắt, cơ thể vẫn còn chút thư thái sau một đêm… đặc biệt.
Ánh mắt đảo qua hai bóng dáng đang cuộn tròn trong chăn. Tiểu Vũ rúc sát vào trong ngực Trần Phàm, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn lộ ra chút hồng hào, đôi tai thỏ khẽ khiêu động.
Ninh Vinh Vinh thì tựa đầu lên vai hắn, mái tóc dài xõa tung, từng hơi thở đều đặn phả nhẹ lên ngực Trần Phàm, mang theo chút ấm áp.
Nhìn hai nữ nhân bên cạnh, Trần Phàm không nhịn được nhớ lại những khoảnh khắc tối qua.
Tiểu Vũ ban đầu còn mạnh miệng, nhưng chỉ sau một hồi đã mềm nhũn trong lòng Trần Phàm.
Ninh Vinh Vinh thì vừa xấu hổ vừa bướng bỉnh, nhưng đến cuối cùng cũng không thể chống cự lại. Nghĩ đến đây, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn nhu nhìn hai nữ.
"Ưm~ "
Hắn đưa tay luồn vào trong chăn, chạm phải thứ gì đó mềm mềm, Tiểu Vũ đột nhiên rên nhẹ một tiếng, thân thể khẽ cựa quậy, mi mắt rung rung, nhưng vẫn chưa chịu tỉnh.
Thấy vậy, Trần Phàm lại xoay qua Ninh Vinh Vinh, dùng một tay véo hồng đậu của nàng.
"Hừ ~ "
Ninh Vinh Vinh hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt mơ màng hé mở, ánh nhìn còn có chút mông lung chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Khi thấy gương mặt trêu chọc của Trần Phàm, nàng lập tức đỏ mặt, vội kéo chăn trùm kín đầu.
Tiểu Vũ bên cạnh cũng dần dần tỉnh giấc, nàng vươn vai một cái, đôi tai thỏ dựng lên rồi khẽ run rẩy.
Mất vài giây để nhận ra tình cảnh của bản thân, nàng chớp mắt nhìn Trần Phàm, sau đó cúi xuống nhìn chính mình, lập tức đỏ mặt.
"Phàm ca ca, ngươi thật xấu nha ~ "
Nàng vừa nói vừa đấm nhẹ lên ngực hắn, nhưng chẳng có chút sức lực nào, ngược lại còn giống như nũng nịu.
Trần Phàm mỉm cười, đưa tay xoa đầu của nàng: "Được rồi, mau dậy thôi, nếu không lại để hai người kia chờ lâu."
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh nhìn nhau, hai gương mặt đều có chút xấu hổ nhưng cũng không phản bác, nhanh chóng rời giường.
...
Sau khi vệ sinh cá nhân, cả ba cùng nhau ra khỏi phòng. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Mạnh Y Nhiên và Chu Trúc Thanh đồng thời xuất hiện.
Khoảnh khắc bốn ánh mắt giao nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Mạnh Y Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Trần Phàm cùng hai nữ nhân đứng sát bên cạnh.
Dù không ai nói gì, nhưng với sự thông minh của nàng, hiển nhiên có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng không khỏi dâng lên các loại cảm xúc kỳ lạ, có chút hâm mộ, còn có chút chua xót...
Còn Chu Trúc Thanh, sau khi lướt mắt nhìn qua cả ba, nàng hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong đáy mắt lại có chút ghen tuông.
"Hừ! Ngươi rất biết hưởng thụ nhỉ?"
Trần Phàm lúng túng ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đánh lạc hướng: "Khụ… Chúng ta nên đi ăn sáng thôi, ta đói quá ha ha..."
Nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, Chu Trúc Thanh khoé miệng khẽ nhếch, nàng cũng không nói gì thêm, dù sao người ưu tú như Trần Phàm làm sao có thể chỉ có một nữ nhân, trong lòng của Trần Phàm có nàng là đủ.
Nếu so sánh, Trần Phàm vẫn tốt hơn Đái Mộc Bạch một triệu lần a~
Mạnh Y Nhiên cúi đầu, khẽ kéo tay áo Chu Trúc Thanh, nhẹ giọng nói: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta xuống dưới trước đi."
Chu Trúc Thanh mặc dù không để vấn đề này trong lòng, nhưng cũng không thể cho Trần Phàm sắc mặt tốt.
Nàng lạnh nhạt gật đầu, sau đó xoay người cùng Mạnh Y Nhiên rời đi.
Trần Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc sang Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh. Cả hai lúc này đều có chút xấu hổ, nhưng cũng không quên trừng mắt lườm hắn.
Trần Phàm cười lắc đầu, sau đó cùng hai nữ đi xuống lầu.
Dưới đại sảnh khách sạn, bốn người đã tập hợp đầy đủ.
Tiểu Vũ yên lặng đứng một bên, gương mặt có chút ửng đỏ, rõ ràng vẫn còn chút xấu hổ vì khoảnh khắc vừa rồi.
Chu Trúc Thanh thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy nàng thỉnh thoảng lại liếc Trần Phàm một cái.
Trần Phàm chỉ có thể giả vờ như không thấy, mỉm cười nói: "Vậy bây giờ, chúng ta đi ăn nhỉ?"
Tiểu Vũ nghe tới ăn, ngay lập tức hai mắt sáng lên, hăng hái giơ tay nói: "Đúng vậy a, ta đói rồi ~ "
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan