Chương 82: Chương 82

21/04/2025 10 8.4

“Em sao?”
Cô buông tóc anh ra, hơi thở gấp gáp:
“Không cần anh lo.”

Chỉ cần cô tiếp tục diễn vai, bọn Hạ Lâm sẽ không dễ dàng nghi ngờ cô. Bề ngoài vẫn đối đãi tạm ổn.
Hơn nữa hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở giai đoạn khởi nghiệp, với vị thế của nhà họ Hứa trong nhiều ngành nghề trong nước, họ sẽ không vô cớ ra tay với cô.

“Em nói cho anh biết đi, anh phải làm gì mới có thể giúp được em, dù chỉ một chút cũng được.”
Anh cúi đầu, tóc tai rối bù, cảm giác bất lực thật sự rất khó chịu. Là một người ngoài cuộc mà anh còn thấy chua xót và nghẹn ngào, huống chi là cô – người trong cuộc.

“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hạ Minh Trì cũng giống hệt cha hắn, chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.”

Hạ Lâm vì ghen ghét mà gi3t chết Hứa Tuấn, ai biết được Hạ Minh Trì có phải cũng là loại người hiểm độc như thế?

Ngoài điều đó ra, cô cũng không biết phải làm gì nữa.

Cảm giác mất kiểm soát tình hình, mờ mịt về tương lai, không thấy rõ con đường phía trước – cô không phải chưa từng trải qua. Từ khi cha mẹ ly hôn, Hứa Tuấn qua đời, cô cứ mãi mất đi mọi thứ, đến cuối cùng chẳng còn gì cả. Chính vì thế, cô dần chấp nhận tình trạng hiện tại một cách dễ dàng. Chỉ là mấy ngày gần đây tiếp xúc với Hạ Lâm nhiều hơn, mới khiến cảm xúc của cô sụp đổ.

Sau khi nói ra hết mọi chuyện, tâm trạng của Hứa Gia quả thực có phần dịu đi, như một chiếc lò xo bị nén đến tận cùng rồi bất ngờ bật trở lại. Sau những rung lắc dữ dội, chỉ còn lại vài tiếng run nhẹ.
Cô nằm trên ghế sofa, lồ ng ngực khẽ phập phồng, hơi thở cũng dần ổn định.

“Anh hiểu rồi.”

Chu Tư Lễ cố tình bỏ qua nửa câu đầu, chỉ đón lấy phần sau, ngồi xuống cạnh cô. Một dòng chất lỏng chảy từ cổ anh xuống, anh đưa tay quệt thử – là máu.
Anh chạm lên má, vết thương do mảnh kính không sâu, vậy thì máu từ đâu ra?

Anh nâng tay cô lên, lập tức nghẹn lại trong hơi thở:
“Hứa Gia, em đang chảy rất nhiều máu. Tại sao lại chảy nhiều thế này?”

Anh đảo mắt nhìn, mới phát hiện ra những mảnh kính vỡ trên thảm đã thấm đẫm máu, tụ lại như những hạt lựu, dưới ánh nắng hắt lên một sắc đỏ rực rỡ.

Thấy anh hoảng hốt lộ rõ trên mặt, Hứa Gia chỉ thấy anh thật làm quá, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình:
“Coi như trả lại anh.”

Trả lại cho vết thương do lần trước anh bị đâm.

“Anh không cần em trả gì cả. Em chỉ cần bình an là đủ rồi.”

Nói rồi, anh thò tay vào túi áo định lấy chìa khóa mở còng tay, ai ngờ – trống trơn.
Hứa Gia thấy hành động của anh chợt khựng lại, nét mặt hiện rõ chút chột dạ và lúng túng, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo:
“Anh đừng nói là… không mang chìa khóa theo đấy?”

“…Ừm. Hình như là vậy.”

“Hình như?”

Hứa Gia cười lạnh, chỉ thấy bản thân nên nhặt mảnh kính kia lên đâm thêm một phát nữa thì đúng hơn.
Biết rõ cô đang nghĩ gì qua nét mặt, Chu Tư Lễ dè dặt tiến lại gần:
“…Đừng giận mà. Anh sẽ nghĩ cách.”

“Vào bếp đi.”

Trong nhà bếp, Hứa Gia chọn một con dao bếp từ dãy dao treo trên tường, cầm lên cân nhắc trọng lượng.
Chu Tư Lễ hiểu ý cô, chìa tay ra:
“Cái này chắc chặt không dễ đâu, để anh làm. Con trai khỏe hơn chút.”

Nhưng cô vẫn không đưa dao cho anh. Cảm thấy kỳ lạ, anh nhìn lại thì thấy cô đang giơ dao, ánh mắt khóa chặt anh:
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi muốn chặt anh cơ.”

“Sao lại chặt anh? Lần sau anh sẽ nhớ mang chìa khóa, đừng chặt anh.”
Chu Tư Lễ nuốt nước bọt, sắc mặt tái mét, lùi lại hai bước, tay vẫn bị còng –

Đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Khung cảnh bây giờ là anh không ngừng lùi bước, còn cô thì thản nhiên tiến tới, tay nắm chắc cán dao:
“Chỉ vì chìa khóa thôi sao?”

Anh phản ứng nhanh, giọng gấp gáp:
“Không chỉ vì chìa khóa! Anh xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ còng em lại nữa.”

Lúc nói câu này, bên má Chu Tư Lễ vẫn còn vệt máu. Anh chân thành nói:
“Em mà chặt anh thì không ai lo cho vết thương của em được nữa. Em tha cho anh một mạng để còn phục vụ em, được không?”

Cô khẽ khịt mũi cười khinh một tiếng, thừa lúc anh không để ý, vung tay chém dao—lưỡi kim loại rơi xuống đất leng keng.

Chu Tư Lễ xoay xoay cổ tay, thầm nhủ bản thân từ nay sẽ không làm mấy chuyện kiểu này nữa. Cô rời khỏi bếp, anh lập tức theo sau, đi thẳng vào phòng khách, thành thạo tìm thấy hộp thuốc, xé băng gạc, lấy dung dịch sát trùng, ngồi xổm bên ghế sofa bắt đầu xử lý vết thương cho cô.

May mà mảnh kính vỡ nhỏ không cắm sâu vào da thịt, nên việc xử lý cũng khá nhanh chóng.

Trong lúc anh xử lý vết thương, cô nằm dài trên sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Một luồng hơi ấm nhẹ phả vào lòng bàn tay, mang theo cảm giác ngưa ngứa khiến cô quay đầu lại nhìn—thì ra anh đang nâng tay cô lên, thổi thổi vết thương.

Cô cố nén cơn giận muốn đá cho anh một cú:
“Anh bị điên à?”

Đầu óc Châ\u Tư Lễ giống như một cái phễu lọc kỳ diệu, thỉnh thoảng tự động bỏ qua những lời không hay người ta nói về mình, và cả những ký ức không mấy tốt đẹp. Bây giờ cũng thế—như thể anh đã quên bàn tay này lúc nãy còn định chém anh một nhát.
“Bàn tay em nhỏ quá, dễ thương thật đấy.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô:
“Nghe nói thổi khí vào sẽ làm dịu bớt cơn đau, nhưng anh chưa từng thử với ai cả, thật sự có tác dụng không?”

“Anh ghé sát mặt lại đây, tôi thổi cho cái, biết liền thôi mà?”

Ánh mắt anh chớp chớp, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng rồi từ từ nghiêng mặt lại gần. Nhưng ngay sau đó, tóc anh bị cô túm chặt, cảm giác da đầu như sắp bị xé toạc khiến anh nhăn cả mặt lại, rít lên một tiếng, tay vội bám lấy cổ tay cô:
“Đừng dùng tay bị thương kéo tóc, vết thương sẽ toạc ra mất—dùng tay lành kia đi.”

Nhưng cô vẫn không buông, nghiến răng cảnh cáo sát tai anh:
“Bôi thuốc thì bôi thuốc, đừng nói lời thừa, cũng đừng làm việc thừa.”

“Anh biết rồi, không nói nữa. Em buông tay trước đi, anh sắp bị hói luôn rồi đây này.”

“Thế thì hói đi, không phải anh rất thích đầu trọc sao? Ở chùa Thanh Hồ, nhìn đầu tiểu hòa thượng đến không muốn rời mắt cơ mà?”

Anh cúi đầu cầu xin:
“Cũng… cũng đâu đến mức thích thế đâu. Hứa Gia, anh đau thật đó.”

Cuối cùng cô cũng buông tóc anh ra, quay đầu đi, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lần này anh quả thật biết điều, im lặng đến khi băng bó xong xuôi.
Chu Tư Lễ đứng dậy, vừa cuộn lại băng gạc, vừa nhìn cô đăm đăm—dáng vẻ ngẩn người của cô lúc này trông thật dễ thương.
Đặt hộp thuốc trở lại chỗ cũ, anh cúi người, theo thói quen định đặt một nụ hôn lên trán cô, nhưng khi sắp chạm vào thì chợt nhớ ra: bọn họ bây giờ… vẫn đang trong tình trạng chia tay. Thế là anh rụt miệng lại.

Chu Tư Lễ ngồi xuống bên chân cô, nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy, ngập ngừng lên tiếng:
“Những lời em nói ban nãy, anh đều ghi nhớ. Vậy giờ anh cần làm gì để hợp tác với em đây?”

“Đừng đến tìm tôi nữa là được.”

Hứa Gia thu lại những suy nghĩ đang bay xa, nhìn sang anh. Anh đã băng bó xong vết thương cho cô, nhưng lại quên mất vết thương trên mặt mình—dưới chiếc cằm sắc nét, vệt máu loang lổ, một vết thương dài ngắn không đều kéo dài xuống tận cổ áo.
Cô im lặng vài giây rồi nói:
“…Mặt anh kìa.”

“À à, quên mất.” Anh dùng mu bàn tay lau qua, sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, rửa sạch những vết máu khô, quay lại dán một miếng băng cá nhân rồi ngồi xuống.

Chu Tư Lễ nuốt khan, bắt đầu nhắc lại chủ đề khiến anh căng thẳng:
“Vậy bây giờ em định làm gì?”

Rõ ràng, không có bằng chứng thì không thể báo cảnh sát, còn khuyên cô bỏ qua thì càng không thể.

“Cứ từng bước mà đi thôi.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vậy em hứa với anh, đừng làm chuyện dại dột.” Anh cụp mắt, nhẹ giọng, “Sự việc sẽ có chuyển biến, trừ khi chính em buông bỏ trước. Nếu em cần bất cứ điều gì, có thể nói với anh bất cứ lúc nào.”

Hứa Gia “ừ” một tiếng, trong lòng lại nghĩ: cái người tốt bụng vô dụng này, đến việc trói người còn không xong, thì giúp được gì?

Vô dụng.

Nhưng cô không nói ra, sợ lát nữa lại thấy anh sụt sịt khóc, thật là ngứa mắt. Cô nhàn nhạt nói:
“Yên tâm, hiện tại tôi chưa có ý định chết.”

Cô vẫn còn một việc quan trọng chưa làm xong, sao có thể dễ dàng rời đi?

“Vậy là tốt rồi.” Chu Tư Lễ thấy cô không giống đang nói dối, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt v3 băng gạc trên lòng bàn tay:
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ở bên em. Em không hề đơn độc—em còn có anh.”

“Anh thì có ích gì?”

“…” Anh mím môi, “Cũng có ích một chút mà.”

Cuối cùng Chu Tư Lễ vẫn bị đuổi ra ngoài.

Anh vỗ cửa lớn, bảo Hứa Gia mở cửa cho mình vào, nhưng bên trong chẳng có phản hồi.
Anh xoa cổ tay đỏ ửng, chầm chậm bước xuống bậc thang. Tâm trạng khá bình tĩnh, cảm thấy lần này đến không uổng công—cô cuối cùng cũng chịu mở lòng với anh một lần.

Dù cô nói đừng đến tìm nữa, nhưng không cấm nhắn tin hay gọi điện. Chu Tư Lễ vẫn thấy không yên tâm, quyết định sẽ gọi cho Hứa Gia mỗi ngày để xác nhận tình hình an toàn của cô.


Mấy ngày nay, Chu Tư Lễ không ra khỏi nhà, cũng không trả lời tin nhắn, khiến Hứa Quân Xương chú ý. Cậu ta gọi Trình Dã đến, đứng dưới lầu nhà Chu Tư Lễ, cầm điện thoại đi qua đi lại:
“Cậu gọi nó xuống đi?”

Trình Dã đang mải nhắn tin với bạn gái, không thèm ngẩng đầu:
“Cậu tự đi mà gọi.”

“Tôi không dám gọi.”

“Có gì mà không dám?”

“Thì… tôi lo có chuyện gì xảy ra.”

Hứa Quân Xương nhớ lại cảnh hôm đó—hôm ấy là sinh nhật Chu Tư Lễ. Cậu vốn không thích tổ chức linh đình, mọi năm chỉ ở nhà, mời vài người bạn, có người thân bên cạnh, thổi nến, ăn bánh, nhận quà là xong.

Nhưng năm nay lại đặc biệt—là mùa hè sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều rảnh rỗi, muốn tụ tập, thế là mọi ánh mắt đều đổ dồn vào sinh nhật của Chu Tư Lễ.

Bao gồm cả hai người bọn họ, cùng vài người bạn thân thiết đã bí mật tổ chức một bữa tiệc, sau đó mới hẹn cậu ra ngoài để chúc mừng.

Bạn bè của Chu Tư Lễ rất nhiều, hễ mời là tới không thiếu ai. Hôm đó có rất đông người, đến mức cả người vốn giỏi đối phó với những dịp thế này—cũng ngẩn người ra trong chốc lát, rồi bật cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện ra:
“Cảm ơn mọi người nhé.”

Quà tặng nhiều đến mức ôm không xuể, cuối cùng phải để sang một bên.

Những buổi tiệc bạn bè thế này, thường sẽ kết thúc bằng việc qua đêm bên ngoài.

Chu Tư Lễ còn để lại tin nhắn trong nhóm gia đình.
Từ chiều đến tận chín giờ tối, mọi người chơi vui vẻ, khi người bắt đầu lác đác ra về, ngoài trời loé lên một tia chớp. Kể từ đó, Hứa Quân Xương thấy cậu liên tục liếc ra ngoài cửa sổ.

Cậu rút điện thoại, khẽ nói:
“Tối nay chắc sẽ mưa?”

“Ừ.”

Hứa Quân Xương đặt bộ bài xuống, uống ngụm Coca, thấy cậu thoát khỏi ứng dụng dự báo thời tiết, thu điện thoại lại, đứng dậy lấy áo khoác.
Cậu ta ngạc nhiên:
“Mới nghe nói trời mưa mà đã đòi ra ngoài? Cậu là con trai của mưa à?”

“Đồ điên.” Cậu cười khẽ, đứng ở cửa thay giày, “Tối nay tôi không ngủ lại chỗ cậu đâu, nhớ giúp tôi đánh lạc hướng.”

Nghe vậy, Hứa Quân Xương lập tức hiểu ra, khoát tay:
“Con trai lớn rồi không giữ được nữa, đi nhanh đi. Nhìn mấy đứa có người yêu thấy chướng mắt thật.”
Sau đó lại đá nhẹ Trình Dã đang gọi video báo cáo với bạn gái—cáu bẳn nói:
“Cả cậu nữa, cút đi cho tôi nhờ.”

Trình Dã liếc cậu ta:
“Có bản lĩnh thì tự kiếm đi.”

Cậu thiếu niên đứng ở cửa cười rồi rời khỏi.


Lần gặp lại tiếp theo là hai tiếng sau.

Hứa Quân Xương vừa tắm xong bước ra, khăn còn vắt trên đầu, kéo cửa ra thì thấy “nhân vật chính” lúc nãy còn cười tươi đang đứng như ma ở cửa.

Toàn thân ướt sũng, lông mi và tóc đều lấm tấm nước mưa, vành mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:
“Tôi về rồi. Cậu không cần đánh lạc hướng giúp tôi nữa.”

8.4
Tiến độ: 100% 89/89 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025