Chương 74: Chương 74

21/04/2025 10 8.4

“…Không cần đâu.”

“Thật sự không muốn sao?” Ánh mắt cô dần trượt xuống dưới. “Nhưng trông anh có vẻ rất cần đấy.”

Đèn chùm trong phòng ăn sáng đến mức hơi chói mắt, Chu Tư Lễ hơi nghiêng người sang hướng khác với vẻ không thoải mái, miệng lẩm bẩm rằng đồ ăn sắp nguội rồi, phải ăn nhanh lên, ăn đồ nguội không tốt cho dạ dày, v.v…

Thấy cô không có phản ứng gì, anh khẽ kéo tay cô, ai ngờ cô thuận thế ngồi luôn lên đùi anh: “Nhưng mà… em lại muốn.”

Đó là lời thật.

Ngày tháng chẳng còn nhiều, trong lòng cô bỗng dâng lên những cảm xúc vặn vẹo, âm u, thù hận, bất an và bực bội đan xen. Trước đây, dưới sự chi phối của cảm xúc như vậy, cô thường làm tổn thương chính mình. Nhưng giờ đây, dường như cô đã tìm được một thứ còn hiệu quả hơn cả nỗi đau thể xác.

“Đây là phòng ăn, ăn trước đã. Những chuyện khác… về phòng rồi nói.” Ngoài chiếc giường ra, bất cứ nơi nào khác đều khiến anh cảm thấy bản thân như một con thú lúc nào cũng có thể mất kiểm soát. Anh nuốt khan, ngửa đầu ra sau, người trên đùi chỉ cúi đầu điều chỉnh tư thế ngồi.

Cơ thể anh bỗng run lên, tay giữ lấy eo cô, chân đạp xuống đất cố lùi lại, có chút lúng túng: “Hứa Gia, đừng như vậy, đây là phòng ăn, chúng ta… có thể đừng làm chuyện này ở đây được không?”

Tựa lưng vào bàn ăn bằng đá cẩm thạch lạnh toát, giữa hai người vẫn chừa ra một khoảng trống. Cô ngồi trên đầu gối cứng của anh, vẻ mặt dửng dưng.

Anh vòng tay ôm eo cô để cô khỏi ngã, tay kia cầm đũa gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô: “…Để anh đút em ăn, được không?”

“Em không muốn ăn.”

Cô vung tay, hất đũa rơi xuống đất, chậm rãi nhấc đầu gối lên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao bất thường, khẽ cười: “Anh rõ ràng rất muốn, còn định giả vờ làm gì?”

Anh nhìn chiếc đũa nằm dưới đất, bị hành động của cô làm cho rối trí. Cô nhìn hàng mi ngoan ngoãn của anh cụp xuống, khuôn mặt dần ửng đỏ, cười khẽ: “Rốt cuộc anh có muốn không?”

“…Nếu xong rồi em sẽ chịu ăn cơm chứ?”

“Ừ.”

Thực tế đã chứng minh, câu “Để em giúp anh” và “Để em nghịch anh” từ miệng cô ấy chẳng khác gì nhau.

Âm thanh chân ghế cọ sàn vang lên khẽ khàng. Những ngón chân cô ấn trên nền gạch bóng loáng co quắp lại, kỹ thuật vụng về chẳng xoa dịu được chút nào. Anh chôn mặt vào hõm cổ cô thở gấp, một tay ôm eo sợ cô ngã, tay kia vươn dài ép cổ tay vào mép bàn, các đốt ngón tay trắng bệch ấn mạnh lặt mặt gỗ. Anh đang cố nén cực khổ, đáng ghét là cô lại thích trêu đùa, còn ép anh phải thốt lên đáp trả:

“Ừm… rất thích.”

“Thoả… thoả mãn.”

“Lần sau vẫn muốn.”

Gân xanh trên trán nổi lên, lưng anh run rẩy: “…Vẫn chưa xong sao?”

Mệt nhoài vô ích, Hứa Gia ôm lấy đầu chàng trai, hơi thở nóng hổi của tuổi trẻ khiến mặt cô cũng ửng đỏ: “Sao anh mặc quần dày thế? Cởi đi.”

“…Không.”

Cô cắn nhẹ vành tai đỏ bừng của anh, lặp lại: “Đừng để em nhắc lần hai.”

Bàn tay đang đặt trên eo cô khẽ buông, rồi lại siết chặt, cử chỉ thử thách nhưng thất bại, anh nghẹn giọng: “Em nhắm mắt lại đi.”

“Được không đấy?” Cô áp mặt vào má anh, chậm rãi gọi “Tiểu Lễ” như lời thúc giục.

Hứa Gia mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng mát, quần đùi áo cộc thoải mái.

Trong khi cô nguyên vẹn quần áo chỉnh tề, người thường ngày đứng đắn nhất lại áo quần xốc xếch, mắt ươn ướt như đồ chơi tình d*c biết đi. Chiếc quần jeans rộng thùng thình xếp nếp quanh mắt cá sắc nét, vải denim cọ vào nhau xào xạc.

“Chu Tư Lễ, em mệt rồi.”

Chàng trai chậm rãi nhận ra điều gì, từ lâu đã quên mất lễ nghĩa liêm sỉ, khẽ hỏi “Là chỗ này à?”, không cần cô đáp, chỉ cần nghe tiếng thở đứt quãng đã rõ câu trả lời.

Việc này càng thử càng thấm thía. Trong phòng anh, cô chỉ mới nếm trải sơ sài, cảm giác thỏa mãn lơ lửng giữa không trung. Đợi khi anh vượt qua rào cản tâm lý, cả hai đều an nhiên đón nhận sự kiện nhân vì đáng để trau chuốt mà kéo dài bất tận. Hóa ra tìm đúng điểm then chốt, cảm giác khiến não bộ choáng váng này lại khó rời đến thế.

Ánh đèn phòng ăn quá chói chang. Vệt đỏ từ khóe mắt anh lan xuống cổ, tai, má. Lớp mồ hôi mỏng phủ lên da như tấm lọc mờ ảo tô điểm thêm vẻ đẹp, đôi mắt càng lúc càng tối sầm.

Hai đôi mắt dán chặt vào nhau. Cô không ưa ánh mắt thiêu đốt đen ngòm lúc này của anh, liền che mắt chàng lại.

Sống mũi cao chạm vào phần mềm trong lòng bàn tay cô. Đôi môi anh ửng đỏ như muốn rỉ máu, thỉnh thoảng buông ra tiếng thở d ốc khản đặc. Cô từ từ áp sát, âm thanh ướt át vang lên không ngớt. Không chỉ tước đoạt thị giác, còn chiếm trọn dưỡng khí của anh.

Anh ngửa cổ đón nhận nụ hôn, mấy lần suýt ngạt thở. Bàn tay trên mắt vừa buông, môi đã bị bịt chặt. Tiếng nghẹn ngào khàn đặc vang lên, giọt lệ thiếu oxy lăn dài từ khóe mắt.

Trong đáy mắt cô thoáng hiện vệt tối, đột nhiên nảy ra ý nghĩ bịt chặt hơi thở của anh – giá như Chu Tư Lễ có thể cùng cô xuống địa ngục thì hay biết mấy.

Vấn đề đã dằn vặt cô mấy ngày qua cuối cùng cũng có lời giải. Nếu kế hoạch sau này bị lộ, một mình ngồi tù, một mình chết đi sẽ cô đơn biết chừng nào.

Anh đã thích cô mà, lẽ ra phải sẵn sàng hi sinh vì cô chứ.

Cùng lúc, chàng trai không kìm được tiếng rên khẽ. Đầu lưỡi ẩm ướt ló ra khỏi kẽ môi, cà nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Vài giây sau, cô chọn cách hôn lên khóe mắt đẫm lệ của anh.

Bàn tay che môi buông xuống. Anh háo hức hít từng ngụm không khí. Nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, tia nước bọt trong suốt lấm tấm trên mép. Gương mặt điển trai giờ đây ướt át hỗn loạn.

Chu Tư Lễ vốn mang vẻ ngoài lương thiện vô hại, nhưng trên phương diện này lại là học sinh xuất sắc. Từ nụ hôn đến những thứ khác, anh tiếp thu cực nhanh. Trong đống đổ nát của lý trí, anh mê muội cúi đầu tìm môi cô, giam cô giữa bàn ăn và cơ thể mình. Những danh xưng cô thường cấm đoán giờ tuôn ra không ngớt, xen lẫn tiếng thở d ốc và âm thanh ướt át:

“Bé yêu… em có thích anh không? Chút tình cảm ít ỏi trước giờ… giờ đã thành hai chút chưa? Thêm chút nữa được không?”

“Chúng ta đã thế này rồi… vẫn chưa thể cưới nhau sao?”

“Nói thích anh một lần đi. Một lần thôi. Hay hai lần nhé? Hai lần.”

“Hay là… ba lần?”

Cô mở đôi mắt vô hồn, nhiệt độ cơ thể khiến hơi lạnh từ mặt bàn đá phía sau trở nên vô nghĩa. Cô chẳng buồn đáp lại những lời sàm sỡ đầy khát khao của anh.

Bởi thích ngắm biểu cảm lúc ấy của cô, anh phát ra vài tấm vé thông hành l3n đỉnh. Bàn tay cô siết chặt vạt áo anh, cổ ngửa ra tạo đường cong tuyệt mỹ. Hàng mi run run chờ cơn rung giật qua đi.

Tỉnh táo trở lại, cô ngơ ngác vài giây rồi lẳng lặng buông áo anh, quay về chỗ ngồi.

Dáng lưng mỏng manh như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống kẻ vừa thỏa mãn nhu cầu bản thân mặc kệ người khác sống chết. Bỏ mặc kẻ kia phồng thân thể. Chu Tư Lễ dần lấy lại lý trí, gương mặt chỉ còn vệt đỏ sau cuộc vui, lẫn lộn ngổn ngang tự ghét bỏ.

Anh ủ rũ mặc lại quần, ngồi bó gối trước bàn ăn, hai tay ôm mặt thở dài nặng trịch, tạm thời không thể hòa giải với bản thân.

Tạo hóa ban cho con người những cơ quan này, không sinh sản thì cũng để hưởng lạc.

Hứa Gia vô tư cầm bát lên định ăn, phớt lờ kẻ mặt mày ủ ê.

“…Đợi chút, anh hâm nóng lại đồ ăn.”

Giữa dòng hối hận, Chu Tư Lễ vẫn không quên phần cơm nguội. Chỉnh đốn lại quần áo, anh bưng mâm thức ăn vào bếp.

Những cảm xúc tiêu cực theo mồ hôi và kh0ái cảm trôi đi, lòng cô nhẹ bẫng. No bụng xong, cô lên lầu tắm rửa.

Chu Tư Lễ ánh mắt phức tạp nhưng không giữ cô lại. Ăn xong, anh ra cửa hứng gió đêm tỉnh táo.

Trong phòng, cô tựa lưng vào cánh cửa, vô thức nhìn chằm chằm một điểm suốt lúc lâu.

Một hồi sau, Chu Tư Lễ tỉnh táo trở lại gõ cửa: “Hứa Gia, muộn rồi, anh về đây. Em… còn gì muốn nói với anh không?”

Cô mở cửa phòng ra, thần sắc bình thản, mái tóc đen ướt sũng buông trên vai, trông như vừa từ phòng tắm bước ra:
“Dạo này em không ngủ được, anh ở lại qua đêm đi.”

“Chứng mất ngủ của em lại nặng hơn à?”

Cô quay người đi đến bên giường, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”

“Được, anh ở lại với em.”

Cô cúi đầu, dùng ngón tay cuốn lấy chiếc khăn lông, từ từ lau khô giọt nước ở đuôi tóc. Hàng mi ướt rũ yên lặng cụp xuống—

Dù thường ngày cô vốn dĩ đã không biểu lộ cảm xúc, mặt không cảm giác, nhưng Chu Tư Lễ vẫn nhận ra cô hôm nay có chút gì đó khác thường. Anh cầm lấy khăn trong tay cô, nhẹ nhàng vén tóc cô lên, kiên nhẫn giúp cô lau khô.

“Trông em… hình như không vui lắm.”

Hứa Gia nhìn động tác của anh, giọng thản nhiên:
“Chắc anh ảo giác thôi. Em thấy khá vui đấy. Lúc nãy anh làm rất tốt ở phòng ăn.”

“…” Anh khựng lại một chút, lưỡng lự hỏi:
“Em gọi anh đến… chẳng lẽ chỉ để làm chuyện đó thôi sao?”

“Nếu em nói đúng là vậy thì sao?”

Nghe thế, anh im lặng mấy giây, ấp úng:
“…Anh nghĩ, giao tiếp tinh thần cũng rất quan trọng mà.”

Hứa Gia khẽ cười khẩy:
“Lúc anh mê mẩn cọ xát khi nãy, sao không thấy anh nói mấy câu đó?”

Chu Tư Lễ lần này im lặng rất lâu. Trong mắt đen thoáng hiện chút bối rối và ngượng ngập:
“Cái từ mô tả đó… có cần thiết phải nói ra không…”

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng đến chết đi sống lại của anh, chút sở thích trêu chọc của Hứa Gia được thỏa mãn. Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhạt đến mức khó nhận ra, và nỗi nặng nề trong lòng cũng vơi đi phần nào.

8.4
Tiến độ: 100% 89/89 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025