Chương 54: Ly hôn với nó đi
Tại trung tâm phục hồi chức năng khu bảy, lần này, quá trình phục hồi của Chúc Minh có một bước đột phá xưa nay chưa từng có.
Gần đây anh đến thường xuyên hơn, thêm vào đó hiệu quả của loại thuốc mới cũng rất tốt. Lúc này đây, sau khi đã cởi robot khung xương ngoài ra, dưới sự dìu dắt của chuyên viên phục hồi và lan can, anh đã có thể loạng choạng đi được vài bước dù cực kỳ trầy trật.
Tuy rằng bước đi run rẩy, chưa được hai bước đã bắt đầu nghiêng trái ngã phải ngồi lại xe lăn… Nhưng sự thật là anh đã có thể đi được rồi.
Tất cả nhân viên của trung tâm phục hồi đều vỗ tay cho anh, khóe mắt bác sĩ Ngô cũng ửng đỏ——Cô là bác sĩ chủ trị khi Chúc Minh gặp tai nạn giao thông, do đó cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, thời khắc này có ý nghĩa với Chúc Minh như thế nào.
Mọi người đều đang mừng cho anh từ tận đáy lòng.
Đương nhiên Chúc Minh cũng vậy, mừng rơn quay đầu lại, vô thức muốn chia sẻ niềm vui với người thường hay đứng phía sau mình, nhưng chỉ thấy một bên vắng lặng của hành lang bệnh viện.
Ngẩn ra trong thoáng chốc, anh mới sực nhớ ra hôm nay mình đến một mình.
Thật lâu sau đó, anh mới quay đầu lại, dưới sự nâng đỡ của chuyên viên phục hồi, ngồi xuống giường bệnh lần nữa.
Anh lần mò tìm điện thoại trong tui, muốn chia sẻ tin này với Tịch Tiện Thanh ngay lập tức. Chần chừ không bao lâu, cuối cùng chỉ chụp robot khung xương ngoài rồi gửi qua.
Kèm theo: “Đã hoàn thành nhiệm vụ~”
Khóe miệng Chúc Minh nhẹ nhàng cong lên.
Anh quyết định sẽ giữ lại niềm vui này, nhân lúc hai ngày tới ở nhà sẽ lén tập đi thêm, biết đâu có thể đi được nhuần nhuyễn, mượt mà hơn một chút.
Vậy thì lần sau khi Tịch Tiện Thanh cùng mình đi phục hồi chức năng, Chúc Minh có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi một đoạn trước mặt cậu, tái hiện lại niềm vui bất ngờ của ngày hôm nay.
Thấy tình trạng hồi phục của Chúc Minh rất tốt, lần này bác sĩ Ngô lại tăng liều lượng thuốc, Chúc Minh lại chụp ảnh túi truyền dịch gửi qua, chứng minh mình đang ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu.
Tịch Tiện Thanh vẫn chưa trả lời.
Chúc Minh ngáp một cái, thẫn thờ trên giường cùng chú cáo trắng đang cuộn mình.
Tác dụng của thuốc dần dần lan ra trong mạch máu, khiến anh hơi khép mắt lại, rồi thiếp đi trong chốc lát.
Thời điểm tỉnh giấc, còn non nửa túi nước thuốc vẫn chưa truyền xong. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối, hoàng hôn đang buông xuống, cành lá khô héo bị đóng khung trong ô cửa nho nhỏ.
Trong khoảnh khắc, Chúc Minh bỗng thấy hiu quạnh đến khó tả.
Thật ra Tịch Tiện Thanh cũng không phải người nói nhiều. Những lần trước khi bầu bạn với Chúc Minh lúc anh truyền dịch cũng chỉ luôn ngồi bên cạnh, im lặng đọc một quyển sách, hoặc đôi lúc đứng lên, kiểm tra tốc độ và tiến độ truyền nước thuốc.
Trước kia Chúc Minh năm lần bảy lượt khuyên Tịch Tiện Thanh không cần phải đến cùng mình, bởi vì anh cảm thấy ngồi đợi mãi như vậy thật vô nghĩa.
Không ngờ mình đã quen với việc được bầu bạn như thế từ lúc nào, giờ đây khi Tịch Tiện Thanh đột nhiên không có mặt, người lạ lẫm không quen… ngược lại chính là Chúc Minh.
Rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng, anh bắt xe đến nhà của Tịch Tiện Thanh ở khu sáu.
Trước khi Tịch Tiện Thanh chính thức bắt đầu đợt đánh giá ở khu bảy, cậu đã đưa chìa khóa cho Chúc Minh, đưa ra yêu cầu chính đáng bảo anh phải ở lại khu sáu hai ngày thứ hai và thứ ba hàng tuần.
Theo như lời Tịch Tiện Thanh nói lúc đó, tác dụng chủ yếu của hai ngày này là: Bàn bạc về việc đánh giá ở khu bảy, thực hiện trách nhiệm bác sĩ chủ trị, và để thử thuốc.
Ngay khi mở cửa ra, Chúc Minh bị mùi khét trong không khí hun cho váng đầu.
Tịch Mộ Phi đeo găng tay làm bánh, đứng trước bàn đào trong phòng bếp cùng chim công trắng dưới chân, nhìn chòng chọc vào một vật thể màu đen không xác định, cau mày.
Trên mặt nhóm người làm biểu cảm muốn nói lại thôi, nhao nhao mở cửa sổ thông khí.
Nháy mắt khi nhìn thấy Chúc Minh, Tịch Mộ Phi giật mình, che che giấu giấu cái đống quỷ quái kia ra phía sau mình.
Đôi mắt tinh tường của Chúc Minh đang nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay cô, suy tư gì đó, làm khẩu hình: “Đây là cái gì?”
Tịch Mộ Phi thè lưỡi, tháo găng tay ra, cầm lấy hologram trong tay viết lên: “Đang tập làm bánh sinh nhật, tuần sau sẽ làm cho anh ăn >_<~”
“Bánh sinh nhật?”
Chúc Minh sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, đúng là Chúc Doanh Doanh có nói phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho mình. Không ngờ bà mời người ta nhanh như thế.
Anh nhận lấy bút điện tử, trả lời: “Không cần phiền phức vậy đâu. Đến lúc đó mua đại một cái bánh kem ngoài quán là được.”
Tịch Mộ Phi lắc đầu, tiếp tục viết: “Tự mình làm, ăn cũng yên tâm hơn. Với lại có tấm lòng chúc phúc của tôi nữa, anh phải chờ tôi học thành tài đó~”
Cô vỗ vỗ ngực mình, đắc ý nhìn mặt Chúc Minh.
Chúc Minh nhìn chăm chú vào dòng chữ kia, rất lâu vẫn không nói gì.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên, cầm lấy bút, mỉm cười viết ra: “Tôi sẽ làm với cô.”
Khác với em trai, Tịch Mộ Phi mang tính cách phóng khoáng không chịu gò bó của một người làm nghệ thuật điển hình——Cô đúng là một cao thủ trong việc phá hoại phòng bếp, đổ bột mì và bơ theo tỷ lệ tâm linh.
Chúc Minh cảm thấy nếu cô sinh ra ở khu bảy thì chỉ một thí nghiệm cơ bản thôi cũng có thể làm nổ banh nguyên cái viện nghiên cứu. Anh chỉ có liên tục ở bên cạnh ngăn cơn sóng dữ, mới miễn cưỡng trộn ra được một thau bột coi như bình thường.
Bột bánh được cho vào lò nướng, lúc bọn họ thu dọn tàn cuộc trong phòng bếp, Tịch Tiện Thanh đã về đến nhà.
Có lẽ do sắc trời, hoặc có lẽ do ảo giác của Chúc Minh, khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ đứng sóng vai trước cửa, từ hai người toát ra một luồng khí u ám và nặng nề khó hiểu.
Nhất là Diệp Lộ, nét mặt khi nhìn thấy Chúc Minh dường như có hơi phức tạp, nhưng bà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu.
Trên mặt Tịch Tiện Thanh không có biểu cảm, chỉ cởi áo khoác ngoài, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Tịch Mộ Phi chuyện gì đó, chắc là một vài câu trò chuyện thường ngày.
Sau khi nhận được câu trả lời từ Tịch Mộ Phi, Tịch Tiện Thanh gật đầu.
Nhìn Tịch Mộ Phi phấn khởi dâng trào quay lại phòng bếp kiểm tra lò nướng, tầm mắt cậu chệch đi, chạm mắt với Chúc Minh.
Chúc Minh mỉm cười: “Về rồi à?”
Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng, nhìn vết bột mì dính trên má Chúc Minh, chìa ngón tay chỉ.
Cậu hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Làm bánh kem đâu, lát nữa ra lò sẽ cho cậu nếm thử.”
Chúc Minh cúi đầu, chỉ có thể sờ lung tung lên mặt, vừa lau vừa hỏi: “Hết chưa?”
Tịch Tiện Thanh chẳng nói chẳng rằng.
Khi ngẩng đầu lên, Chúc Minh phát hiện đang đứng chỗ khuất sáng của phòng khách, vẻ mặt tối tăm khó đoán, như thể đang nhìn mình, lại như thể đang ngẩn người, cho nên mãi không trả lời.
Chúc Minh ngây người: “Sao vậy?”
Tịch Tiện Thanh không mở miệng.
Nháy mắt tiếp theo, Chúc Minh cảm thấy mặt mình bị thứ khô ráo nào đó cọ qua.
——Là tay Tịch Tiện Thanh đang nâng lên, nhẹ nhàng lau đi bột mì dính trên má anh.
Tịch Tiện Thanh lập tức buông thõng tay, dời mắt đi: “Tôi về phòng trước đây, phải phác thảo sơ bộ mới được.”
Hơi ấm từ đầu ngón tay vẫn còn lưu lại trên má, Chúc Minh mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đáp một tiếng “Ừ”.
Bánh thử nghiệm rất thành công, kết cấu mềm mại, màu sắc vàng óng khiến người ta thèm chảy nước miếng. Tịch Mộ Phi vô cùng vui mừng cắt ra hai miếng, kêu Chúc Minh đem vào phòng sách cho Tịch Tiện Thanh ăn thử.
Đặt tay trên đùi, khi Chúc Minh đang nhỏ nhẹ điều khiển xe lăn di chuyển vào phòng, Tịch Tiện Thanh đang cụp mắt, lơ đãng nhìn bản thảo trắng tinh trước mặt.
Thậm chí còn không nhận ra Chúc Minh đã vào phòng, mãi cho đến khi Chúc Minh đặt miếng đĩa bánh kem bằng sứ đặt lên bàn phát ra một tiếng “cạch” giòn giã, cậu mới muộn màng ngẩng đầu lên.
Chúc Minh đặt nĩa lên mép đĩa, thuận miệng hỏi: “Ông cụ tìm cậu có chuyện gì thế?”
Một lúc sau, Tịch Tiện Thanh mở miệng đáp: “Chỉ là vài chuyện liên quan đến việc đánh giá.”
Chúc Minh hơi ngạc nhiên: “Chỉ là việc đánh giá ư? Vậy sao phải gọi cậu đi gấp quá vậy?”
Tịch Tiện Thanh im lặng không bao lâu: “Khi hoàn thành tác phẩm khu bốn, tôi đã hợp tác với một người bạn thuộc gia tộc chuyên thiết kế đồng hồ. Vì tính công bằng, ông nội đã hỏi thêm chi tiết cụ thể quá trình thiết kế, muốn xác định xem tôi đã tự mình hoàn thành bao nhiêu phần trong đó.
Logic rõ ràng, ánh mắt cũng không lảng tránh.
Vấn đề duy nhất là, cậu trả lời quá trôi chảy, cứ như đã tập luyện rất nhiều làn, thậm chí còn thuộc lòng cả cách ngắt nghỉ.
Điều đó khiến Chúc Minh phải kinh ngạc trong chốc lát.
Anh nhìn chăm chú vào mặt Tịch Tiện Thanh: “Vậy à.”
Tịch Tiện Thanh gật đầu, đổi chủ đề một cách tự nhiên: “Sao khi không lại nghĩ đến việc làm bánh?”
Chúc Minh im lặng một lát, khẽ cười, trả lời theo câu hỏi của cậu: “Tuần sau là sinh nhật của tôi, dì út muốn tổ chức tiệc trong vườn biệt thự. Chắc dì ấy cũng nói với cậu rồi.”
Lại nhớ đến chuyện gì, Chúc Minh bổ sung: “Bất quá nếu hai ngày đó cậu bận việc đánh giá quá thì, cũng không nhất định phải đến——”
“Tôi sẽ đến.” Tịch Tiện Thanh ngắt lời anh.
Chúc Minh cong mắt: “Đã biết.”
Bầu không khí lặng đi, Chúc Minh do dự định hỏi cậu buổi gặp mặt người đứng đầu khu bảy hôm nay thế nào, chợt nghe thấy người trước mặt gọi tên mình: “Chúc Minh.”
Ngước mắt lên, cánh môi Tịch Tiện Thanh khẽ mấp máy, đôi mắt xanh ngọc lục bảo trở nên u tối, như thể đang cố đè nén thứ cảm xúc nào đó.
Chúc Minh hỏi: “Sao vậy?”
“… Không có gì.”
Giây lát sau, Tịch Tiện Thanh mở miệng: “Ông nội bảo ngày mai tôi và Tịch Sâm hãy tham gia một bữa việc. Có nhiều vị khách là bạn cũ và bạn thân của ông ấy, nên có lẽ tôi sẽ về muộn.”
“Bận rộn quá nhỉ.”
Chúc Minh mỉm cười trêu chọc: “Hết cắt băng khai trương lại đến tiệc rượu, hình như dạo này ông cụ rất coi trọng cậu, vị trí người đại diện gần ngay trước mắt rồi đấy.”
Tịch Tiện Thanh lại không đáp lời một lúc lâu.
Chúc Minh khẽ nhíu mày, cũng nhận ra việc ăn mừng quá sớm là không ổn, ho nhẹ: “Ừ thì, hôm nay cậu cũng chạy tới chạy lui cả ngày rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Chốc lát sau, anh nghe thấy Tịch Tiện Thanh “Ừ” một tiếng, nói: “Chúc ngủ ngon.”
Đàm Ngọc đã từng nói một câu, có lẽ hơi quy chụp, nhưng vẫn có phần hợp lý.
Đó chính là người khu sáu, không giỏi nói dối.
Chúc Minh lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh có thể cảm nhận được Tịch Tiện Thanh đang giấu mình chuyện gì đó. Có lẽ là buổi gặp mặt đánh giá ở khu bảy không thuận lợi, hoặc có lẽ là cuộc trò chuyện với ông cụ Tịch vào ban chiều đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng vừa rồi anh vẫn không dò hỏi tới cùng.
Thứ nhất là nghĩ Tịch Tiện Thanh đã mệt mỏi sau cả ngày, chậm một buổi tối này cũng không muộn; thứ hai là anh hiểu Tịch Tiện Thanh, càng bị éo càng không hỏi được gì, khi cậu thật sự muốn nói thì sẽ chủ động mở lời với mình.
Thế nhưng, điều Chúc Minh không ngờ là, mấy ngày kế tiếp, Tịch Tiện Thanh lại bận đến mức không thể dành ra chút thời gian.
Đây mới chỉ là tuần đầu tiên của đợt đánh giá ở khu bảy, mà gần như ngày nào cậu cũng có những sự kiện khác nhau, phải tham gia tiệc rượu và các buổi tiệc, khi về đến nhà thì đêm đã đêm khuya.
Chúc Minh biết, mật độ lịch trình hiện tại của Tịch Tiện Thanh có thể chỉ là thử trải nghiệm. Sau khi đánh giá kết thúc, nếu cậu thuận lợi được chọn làm người đại diện thì sẽ phải đối mặt với nhiều sự kiện quy mô lớn hơn nữa.
Chúc Minh hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thế này.
Một mình tập luyện, livestream khám bệnh, sống cuộc đời của chính mình. Cứ như thể đã quay lại quỹ đạo cuộc sống lúc trước, lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ. Khó để chỉ ra điểm nào không tốt, nhưng cũng chẳng khen được điểm nào thú vị.
Buổi tối trước ngày sinh nhật, anh livestream đến nửa đêm.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Chúc Minh phát hiện cả màn hình đều là tin nhắn Chu Chúc gửi đến lúc rạng sáng.
Đang thắc mắc tên nhóc này tự dưng lên cơn gì vậy thì tiếng gõ cửa vang lên, Chúc Doanh Doanh mở cửa ra ngay giây tiếp đó, thò đầu vào nhìn: “Con dậy chưa?”
Chúc Minh đáp lời, Chúc Doanh Doanh lại chần chừ hỏi: “Dạo này con ở nhà suốt, không đi hưởng tuần trăng mật với Tiểu Tịch à?”
Chúc Minh không biết nên khóc hay cười: “Không phải, tuần trăng mật cũng đâu thể đi mỗi ngày. Thỉnh thoảng con ở nhà với dì không được ạ?”
“… Cũng không phải vậy.”
Chúc Doanh Doanh hé miệng, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Con và Tiểu Tịch… gần đây hai đứa ổn không?”
Chúc Minh không hiểu nổi: “Sao thế ạ?”
Tai của chú thỏ con dưới chân Chúc Doanh Doanh cụp xuống, một lúc sau bà mới lúng túng “À” một tiếng: “Không có gì, dì chỉ hỏi chơi thôi. Vậy… vậy sinh nhật hôm nay của con, thằng bé và chị gái vẫn sẽ cùng đến nhà mình, đúng chứ?”
Chúc Minh ngạc nhiên: “Dạ, em ấy đã hứa sẽ đến rồi.”
Chúc Doanh Doanh nhìn chằm chằm mặt Chúc Minh, nở nụ cười: “À ừm, dì chỉ là… chỉ xác nhận lại số lượng người để tiện chuẩn bị đồ ăn thôi.”
Mà tai của chú thỏ con dưới chân bà vẫn ỉu xìu cụp xuống như cũ.
Chúc Doanh Doanh xoay người, cánh cửa bị đóng lại lần nữa.
Chúc Minh ngồi thừ người trên giường một lát, bật màn hình điện thoại lên, ấn vào tin nhắn Chu Chúc gửi đến, đầu ngón tay chợt khựng lại.
Trước giờ Chúc Minh không thích đọc tin tức, bình thường đầu là Chu Chúc tốt bụng chuyển tiếp mấy tin nóng hổi cho anh mới miễn cưỡng giúp anh theo kịp thời đại.
“Cậu chủ nhỏ nhà họ Tịch hẹn hò mập mờ với con gái nhà họ Lục – một nhà thiết kế giỏi giang trên ban công khách sạn. Vừa mới kết hôn với người chồng thiên tài khu bảy chưa đầy một năm, liệu có phải hai người đã bằng mặt nhưng không bằng lòng rồi không?”
Bảo là hẹn hò ở khách sạn, nhưng thật ra trên anh là tại một hội trường một bữa tiệc rượu, yến tiệc linh đình, máy ảnh hướng về phía hai người trên ban công.
Một cô gái trẻ thanh lịch trong chiếc váy voan màu vàng nhạt, nửa cổ tay trắng muốn cầm ly rượu vang, đang nói gì đó với một nụ cười dịu dàng trên môi; bên cạnh cô là một chàng trai trẻ lạnh lùng, vóc dáng hơn người, nửa gương mặt đẹp trai ẩn trong bóng tối, rũ mắt yên lặng lắng nghe.
Rõ ràng chỉ là một cuộc trò chuyện hết sức bình thường, nhưng dưới góc máy đặc tả, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau dưới bóng đêm mịt mù, ánh đèn ấm áp ít nhiều cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Không thể thấy rõ gương mặt nghiêng của chàng trai dưới ánh trăng mờ ảo, nhưng Chúc Minh vẫn nhận ra chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, đó chính là khuôn mặt của Tịch Tiện Thanh.
Khu sáu, Diệp Lộ đang phân loại đá thô trong két sắt trong phòng làm việc.
Một lát sau, bà xoay người, nhìn bản thảo trên mặt bàn, phát hiện trên đó chỉ có vài nét vẽ lộn xộn, không khó để nhận ra nỗi lòng của người vẽ đang rối bời nhường nào.
Diệp Lộ lặng lẽ thở dài.
Ngước mắt lên, bất ngờ trông thấy một người đang ngồi trên xe trước cửa.
“Tiểu Chúc…?”
Diệp Lộ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, giấu đống bản thảo viết tay lộn xộn kia ra đằng sau, nở một nụ cười lịch sử, “Sao hôm nay lại đến đây sớm vậy? Tiện Thanh còn đang ngủ——”
“Không.” Chúc Minh nhẹ nhàng ngắt lời bà, “Con đến tìm ngài, dì Diệp.”
Diệp Lộ ngẩn ra.
Chúc Minh không nói gì thêm, chỉ bật màn hình điện thoại đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Diệp Lộ.
Diệp Lộ nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt chợt biến đổi: “Không phải vậy đâu, đêm đó dì cũng có mặt, dì có thể làm chứng cho Tiện Thanh, nó không có——”
“Con biết.”
Chúc Minh lắc đầu: “Tiệc rượu và tiệc xã giao suốt cả tuần nay đều là ông cụ Tịch sắp xếp cho cậu ấy, chỉ chào hỏi giao lưu bình thường mà thôi, đương nhiên con biết rõ giữa bọn họ không có gì.”
“Nhưng con cũng biết, buổi chiều cậu ấy bị ông cụ Tịch kêu đi hỏi chuyện kia, chắc hẳn còn chuyện khác nữa.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Lộ: “Đúng không ạ?”
Tròng mắt anh đen láy, trầm tĩnh, trong trẻo, dịu dàng, lại dường như mang sự sắc bén có thể nhìn thấu nhân tâm.
Diệp Lộ lúc trẻ đã đi theo phụ tá Tịch Kiến Phong, từng gặp rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị lẫn thương trường, rất hiếm khi nhận được cái cảm giác bị nhìn thấu này từ một đám trẻ.
Bà nhận ra mình không thể giấu được anh.
“Về cụ thể, dì cũng không biết rõ. Vì hôm đó ông cụ Tịch không cho dì tham dự.”
Diệp Lộ lắc đầu, cười khổ: “Nhưng mà dì… thật sự chưa từng thấy ông ấy nổi giận như thế bao giờ.”
Thân thể Chúc Minh lặng lẽ khựng lại: “Có phải ông ấy——”
Diệp Lộ nhìn mặt Chúc Minh, thở dài gật đầu.
“Phải.” Bà nói, “Ông ấy đã biết chuyện tinh thần thể của Tiện Thanh có vấn đề, cũng biết… chuyện thỏa thuận kết hôn của hai đứa.”
Bàn tay Chúc Minh thầm siết chặt tay vịn: “… Sao có thể?”
“Tịch Hồng Minh đã dùng đủ thứ thủ đoạn để mò ra hồ sơ bệnh án của Tịch Tiện Thanh tại bệnh viện khu bảy.”
Diệp Lộ hít một hơi thật sâu: “Tịch Hồng Minh cũng đã điều tra hướng đề tài nghiên cứu của con trước kia, phát hiện vừa đúng là lĩnh vực về dị thường của tinh thần thể. Hơn nữa, có người ở khu hai làm chứng sau khi kết hôn hai đứa vẫn luôn ngủ riêng. Lúc kết hôn lại vội vàng như thế… Đương nhiên ông cụ không phải kẻ ngốc.”
“Ông cụ đề cao đức tính trung thực của con cháu. Trước đây trong gia tộc có nhiều đứa con làm giả bằng cấp, tác phẩm bị tố sao chép nên xưa nay ông cực kỳ chán ngán với những chuyện như vậy.”
Diệp Lộ lắc đầu: “Huống chi Tiện Thanh… còn là chuyện lớn như kết hôn.”
Đầu ngón tay dần lạnh buốt, hô hấp của Chúc Minh vô thức trở nên dồn dập.
“Chúng ta biết vị trí này, và căn bệnh này mang ý nghĩa thế nào với Tiện Thanh.” Bà nói, “Nhưng trong mắt ông cụ thì chỉ thấy nó quá ám ảnh với vị trí người đại diện, không từ thủ đoạn để che giấu khiếm khuyết trên tinh thần thể.”
“Theo lý mà nói, có khả năng nó sẽ trực tiếp bị tước quyền đánh giá.” Diệp Lộ cười khổ, giơ tay lên nắn giữa mày.
Chúc Minh hít sâu một hơi, cố gắng giữ lý trí tỉnh táo: “Nhưng nếu ông cụ thật sự tức giận, tại sao mấy hôm nay lại tạo cơ hội cho cậu ấy mở rộng mạng lưới quan hệ, thường xuyên dẫn cậu ấy đến những sự kiện như vậy?”
“Dì không biết. Hôm đó sau khi ra ngoài, Tiện Thanh cũng không kể chi tiết với dì.”
Vẻ mặt Diệp Lộ cũng hoang mang: “Có lẽ là cảm thấy Tiện Thanh vẫn khác với những đứa trẻ phẩm hạnh xấu, được nuông chiều từ bé kia. Chỉ có thể nói may mắn là nó đã giữ lại được cơ hội tham gia đánh giá, nhưng mà…”
Ánh mắt bà nhìn về phía Chúc Minh dường như có sự không nỡ, do dự một lúc, miệng hơi hé mở, như thể lời sắp nói thật sự rất khó để cất lời.
Trong lòng Chúc Minh đã lờ mờ đoán được đại khái.
Anh bình tĩnh đối mắt với Diệp Lộ: “Dì Diệp, ngài nói đi ạ.”
Diệp Lộ khẽ thở dài.
Lúc đó, Diệp Lộ đứng ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tịch Kiến Phong giận dữ quở mắng, trái tim như bị treo ngược cành cây.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng động như có thứ gì bị đập vỡ, tiếp đến là vài âm thanh trầm đục. Đám người làm ngoài cửa đều nghi vấn nhìn nhau, biết lần này Tịch Kiến Phong rất tức giận.
Tính tình Tịch Tiện Thanh bướng bỉnh, kiêu ngạo, sợ sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn, Diệp Lộ quyết định sẽ vào xem thử bất chấp nguy cơ sẽ bị mắng.
Đặt tay lên nắm cửa, Diệp Lộ đẩy nhẹ ra một khe hở nhỏ.
Bà thấp thoáng trông thấy Tịch Tiện Thanh đang hơi cúi đầu, đưa lưng về phía mình, không thể thấy biểu cảm trên mặt.
Tịch Kiến Phong ngồi sau bàn làm việc, cau mày, vu.ốt ve chuỗi hạt trầm hương trong tay, một hồi sau mới thở dài một cách nặng nề.
“… Tiện Thanh.”
Bà nghe được Tịch Kiến Phong trầm giọng nói: “Nếu con còn muốn tranh vị trí người đại diện, thì trước khi đợt đánh giá này kết thúc, hãy nhanh chóng ly hôn với đứa nhóc khu bảy kia đi.”