Chương 116: Thăm Dò (Chúc Mừng Năm Mới).

27/04/2025 10 9.3
Chương 116: Thăm Dò (Chúc Mừng Năm Mới).

Từ khi Diệp Lam đi ra khỏi động phủ một khắc này, không ai có thể dò ra thân ảnh của hắn nữa, nhưng mà mọi người biết hắn đang được Trương Phàm giao một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

Trương Phàm bên trong động phủ, hắn ánh mắt hiện lên tinh quang nhìn thẳng về phía trước hình như là có thể xa xôi nhìn thấy thứ gì đó đang hành động phía trước.

"Đôi mắt ta dường như là đã gần như dung hợp với hư không chi đạo".

Thiếu niên tóc trắng đang tập trung vào một điểm, mà lấy hắn làm trung tâm, một mảnh khổng lồ lỗ hổng phát ra bao bọc lấy hang động, nó lộ ra hư không chi lực vô cùng kỳ ảo.

Lúc này Nhiễm Linh ở bên ngoài đang tập trung lực lượng, nàng đang cố gắng sung kích lấy cảnh giới trước mắt, nhưng rất tiếc phía trước con đường dường như là có một sợi xích phong ấn lại chắc chắn, nàng dù là dùng bất kỳ cách nào cũng khó lòng thôi động được phía trước ranh giới, lúc này Nhiễm Linh đột nhiên mở ra đôi mắt xinh đẹp, sắc mặt lộ ra vui mừng nhìn về phía động phủ của Trương Phàm.

"Hư không chi lực".

Nhiễm Linh ánh mắt sáng lên cố tập trung vào giờ khắc này, nhờ loại này hư không chi lực nàng muốn xem Trương Phàm phải mất thời gian bao lâu mới nhập môn.

Mà Trương Phàm đã vô cùng tập trung vào trạng thái này hiện giờ của mình, hắn như là chìm vào nên trong hư không mà tự nhiên thỏa mãn cảm nhận lấy lực lượng, một loại khoảng cách xa vời nhưng lại gần ngay trước mắt khiến cho Trương Phàm biết được ngay lúc này là thời cơ hắn tìm kiếm.

Ngay lúc này Trương Phàm ánh mắt khóa chặt lấy một nơi xa, trong đầu vị Tiên Vương kia đọc lên bộ pháp Đạp Thiên Cửu Bộ, một tiếng mờ ảo sấm sét vang lên như là có cái gì đó vừa bị xé rách, lúc nhìn lại địa phương này thì Trương Phàm đã biến mất ở đó.

"Không ổn".

Nhiễm Linh bất giác đứng lên, hai bàn tay nàng liên tục kết ra ấn quyết tiếp tục niệm lên chân kinh, Hư Không Bộ Pháp được nàng diễn biến ngay lập tức, thiếu nữ một chân đạp xuống cũng chui vào bên trong hư không.

Nhưng mà chưa tới một giây, Nhiễm Linh bị một loại sức mạnh cho đẩy mạnh ra ngoài, khuôn mặt nàng trắng bệt.
"Mau ra giúp ta".

Nhiễm Linh chuyền âm cầu viện sau đó cũng không dám di chuyển vào bên trong hư không nữa, nàng cảm nhận lấy địa phương sức mạnh phát ra rồi đuổi theo.

Nhanh chóng lúc đó, Bích Thủy cũng đi ra bên ngoài, nàng hai chân như là đạp sóng liên tục phát ra những tiếng sóng gợn, nàng cơ thể được bao bọc bên trong linh khí sau đó bàn chân đạp một cái nhanh chóng bước đi.

Hai người như hai đạo tia chớp phóng thẳng ra động phủ, hai người này cũng không có để ý đến xung quanh mình địa phương là ở đâu, chỉ biết là lực lượng bên trong hư không do Trương Phàm thực hiện ra nếu còn không ngưng lại kịp thời thì chỉ sợ người bên trong cơ thể phải bị nát tan.

Nhưng lúc này ngược lại với hai thiếu nữ lo lắng, Trương Phàm ở bên trong hư không lại vô cùng bình tĩnh, dù cho là có hư không ba động tùy ý cắt chém lên cơ thể của hắn thì đã có làm sao, vốn dĩ là sát thương không hề theo kịp Bất Tử Quyển, hắn đang cảm nhận rõ ràng Đạp Thiên Cửu Bộ uy lực nhất bước, loại này hoàng giả pháp đúng là quá mức thâm ảo, dù cho hiện giờ hắn chỉ mới có thể hiện ra một bước nhưng đã là cực hạn linh khí trong cơ thể hắn chóng chịu.

"Vẫn là tiêu hao quá lớn sao, với trình độ này thì sợ rằng phải có tu sĩ đạt đến Nguyên Anh Cảnh mới đủ tư cách bước ra lần thứ hai".

Ánh mắt Trương Phàm hiện lên đạo văn màu vàng vô cùng huyền ảo, hắn nhìn thẳng về phía trước ngọn tiên sơn trong lòng đã có quyết đoán.

"Lấy ngươi khai đao trước".

Nếu ai có ở bên ngoài nhìn về phía ngọn núi của Kiếm Phong, thì có thể thấy rõ có một tia sáng linh lực rất nhỏ ở bên trong hư không đang bay tới đây bằng tốc độ nhanh kinh người, khoản cách tuy là rất xa nhưng mà Kiếm Phong cũng đã phát giác ra điểm không bình thường ở đây.

"Có bằng hữu từ phương xa đến".

Một tiếng chuông vang vọng khắp Kiếm Phong, tiếng chuông này mang theo nhiệt độ lạnh buốt, như là có một thanh kiếm đang ra khỏi vỏ vậy, sắc bén vô cùng.

Năm tên tu sĩ từ bên trong Kiếm Phong bay ra bên ngoài, ánh mắt hiện lên sắc bén, trong tay họ kiếm cũng đang run rẩy động đậy.
"Đắc tội".

Những vị kiếm tu này đều rút ra kiếm của mình, nở rộ ra kiếm quang rực rỡ nhất mà chém ra một đường kiếm ý, năm tên Kết Đan Đỉnh Phong tu sĩ một kiếm chém ra lại là đồng lực, ngay cả hư không cũng dường như vị cắt đứt, không khí bị ảnh hưởng của kiếm khí làm cho nổ tung.

'Oanh'.

Hư không bị kiếm ý cho phá vỡ, rách nứt bên trong thì đó chính là một tu sĩ đang nhìn thẳng vào bọn hắn, người này mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt yêu dị khiến người ta phải kinh thán, hai con mắt là xanh đỏ khác màu lại mang theo một sức hút khó cưỡng lại bên trong, làm cho tâm thần bọn họ phải hoảng hốt.

"Đa tạ mấy vị đạo hữu giúp đỡ".

Trương Phàm giọng nói hời hợt lộ ra thái độ vô cùng lạnh lùng, hắn bàn tay khép lại hai ngón thay chỉ thành kiếm.

"Ta đã thỉnh giáo một kiếm của các vị rồi, cũng mong là mấy vị ở đây có thể nhận xét một kiếm này của ta".

Lời nói vừa hết thì cũng không đợi mấy lão già ở đây có động tĩnh gì, kiếm mang vừa hiện như là một ngôi sao băng bay xẹt qua bầu trời, đường kiếm dường như là bình thản như thế nhưng lại mang theo một loại phong thái chém nát hết mọi vật cản đường, chỉ với một kiếm thôi cũng đủ khiến cho sắc mặt của mấy vị trưởng lão đều tái xanh.

Một kiếm này, thế không thể cản.

Oanh minh kiếm khí quét ngang bầu trời, khí thế rộng lớn khi chém xuống Kiếm Phong lại hiện lên ngưng trệ, kiếm này không hạ, kiếm khí tiêu tán trên thương khung.

Trương Phàm nở lên nụ cười thỏa mãn, mà tiếng cười này khi lọt vào tai của đám trưởng lão kia thì là như thế chói tai.

Thiếu niên vung tay khiến cho hư không vết nứt tiêu tán, áo bào đen trong gió tung bay, xuất trần thân ảnh thong dong như tiên mà bay đi.
Đánh mặt, thỏa thỏa đánh mặt, năm tên trưởng lão đứng trên ngọn núi sắc mặt hiện lên đỏ bừng xấu hổ, tay nắm chặt lấy kiếm của mình, bọn hắn thân hình run rẩy nỗi lòng đã có sóng gió vô biên.

"Hắn là ai".

Một tên trưởng lão thanh âm có chút run động trong tức giận mà nói, mà lời nói hắn bên trên có chín phần nghi hoặc.

"Hướng kia là chủ tọa".

"Hắn đến từ Chủ Mạch hay là Phó Mạch người".

Đám Trưởng Lão đều trầm mặc, chuyện hôm nay chúng tông đều thấy, chín núi đều hay, bọn hắn cảnh giới là Kết Đan Đỉnh Phong lại chủ tu kiếm pháp vậy mà so kiếm thua một tên trưởng lão tới, chuyện này là buồn cười biết bao nha.

Mà lúc này khi Trương Phàm đi ra khỏi ngọn Kiếm Phong, hắn trên mặt hiện lên thỏa mãn, hôm nay không chỉ nhập môn Đạp Thiên Cửu Bộ, hắn còn thăm dò được Kiếm Phong tình thế.

Lúc nãy hắn khi giao tiếp với đám trưởng lão kia thì hắn đã thần thức trải rộng ra khắp kiếm phong, không ai có thể phát giác bên trong thì hắn cũng đã đạt được thông tin hữu dụng.

"Thì ra bảo tàng của Kiếm Sơn nằm ở địa phương kia".

Trương Phàm lấy trong ngọc trữ vật một lá bùa, hắn trực tiếp đốt nó lên kêu gọi lấy Diệp Lam tới gần.

(Chương cuối cùng năm nay.

Ngày mai đã là tất niên nên ta phải đi lo đại sự đây, một năm bận bịu cũng đã tới lúc bội thu rồi.

Chúc đọc giả năm mới vui vẻ.

Tạm dừng ra chương từ 27 tết đến mùng 1 tết mình sẽ lại lên chương đánh dấu cho Bất Diệt Kinh tác phẩm qua năm 2025).
9.3
Tiến độ: 100% 119/119 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025