Chương 25: Chương 25 (Hoàn)
25.
Trở về quán trọ, Lục Chi đi nghỉ trước.
Phương Tư Viễn đưa ta về phòng, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ.
Hắn kéo tay ta về phía bàn sách, nơi thư họa hắn mang theo đang nằm rải rác bên trên.
Lòng ta rung động, có điều gì đó sắp được hé lộ.
Hắn lấy một bức tranh trông khá quen mắt từ ống đựng rồi mở ra trước mặt ta.
“Đây không phải là…” Ta thấp giọng kêu lên.
Không phải bức tranh ta vẽ tặng hắn đây sao?
Trăng sáng trên cao, công tử tuấn tú tựa lan can đón gió, thưởng rượu. Nơi hành lang, thiếu nữ kiễng chân, lén trộm nhìn.
Chính là cảnh tượng lần đầu tiên ta gặp hắn.
Bức tranh này chính tay ta phác thảo nên từng nét một, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng, trước sau chỉnh sửa mấy bận, còn xin phụ thân tìm người làm thành bức tranh hoàn chỉnh. Sau khi bị hắn đối xử lạnh nhạt, vì muốn làm hắn vui ta đã tặng nó cho hắn. Nhưng hắn không cần, ném trả cho ta mà không nhìn lấy một lần.
Ta đau lòng, không muốn nhìn thấy nó nữa, bèn ném cho Lộ Chi bảo muội ấy vứt đi.
Sao nó lại ở đây?
Phương Tư Viễn trải bức tranh trên bàn, giải thích: “Lục Chi bỏ nó ở thư phòng, nhét trong ống đựng tranh của ta, ta vẫn luôn cất giữ nó như báu vật.”
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta, trong mắt là nhu tình vô hạn: “Nếu không có bức tranh này, ta còn không biết nàng đã gặp ta sớm như vậy.”
Mặt ta đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Thực không biết năm xưa sao lại không biết xấu hổ đến thế, còn dám vẽ lại cảnh đi nhìn trộm người ta.
Ta vươn tay muốn giành lại: “Trả lại cho ta!”
Phương Tư Viễn ngăn ta, lắc đầu nói: “Tặng cho ta thì nó là của ta.”
Hắn cầm d a o, muốn rạch bức tranh.
Ta sửng sốt: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Uyển Uyển, bức tranh này phải tặng cho kẻ khác.”
Ta chợt nhớ lại lời hắn nói trong tiểu viện rồi cẩn thận suy nghĩ một lượt. Tranh này do phụ thân giúp đi đường diềm. Chẳng lẽ…
Quả nhiên, khi Phương Tư Viễn tách lớp giấy tuyên trên vải lụa lên, ở giữa có vài tầng giấy, đây là một công đoạn trong tiến trình làm khung diềm. Bức tranh này dày hơn một chút so với những bức khác, dùng lụa và giấy thượng hạng. Trước kia ta chỉ cho rằng phụ thân muốn làm phần viền tinh xảo, nào ngờ ở giữa còn chứa thiên cơ. Ta mơ hồ nhìn thấy chi chít chữ.
Ta kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết…”
Phương Tư Viễn khựng lại, thấp giọng nói: “Ta thường mở ra xem, tự nhiên… phát hiện được.” Giọng ngày càng nhỏ, ta đưa mắt nhìn qua thì thấy vành tai hắn ửng đỏ.
Ở đây có một rổ Pandas
Lẽ nào… hắn đang xấu hổ?
Không hiểu sao ta cũng lắp bắp theo: “Ngươi thường… thường xem lắm à?”
Hắn khẽ “Ừm”, ánh mắt hơi lảng tránh, chóp tai vẫn đỏ hồng, cúi đầu tiếp tục tháo tranh.
Trong khoảnh khắc, hai người nhìn nhau không nói nên lời.
Cuộn giấy phải tặng cho kẻ khác, nhưng Phương Tư Viễn lại không muốn tặng luôn cả bức họa này, chỉ đành cẩn thận từng li từng tí tách ra.
Hắn cố tình tránh né, không để ta đọc nội dung bên trong. Ta hiểu, những con chữ này rất quan trọng, không phải là thứ ta nên xem, vì vậy, ta tránh xa bàn giấy.
Dùng cơm tối xong, ta nghỉ ngơi trước, còn hắn vẫn dong đèn, dùng d a o nhỏ, kim nhỏ, chải lông mềm tách từng chút một. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta chỉ cảm thấy yên bình, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau tỉnh lại, Phương Tư Viễn đã sửa soạn đâu vào đấy. Trên bàn chỉ còn lại một lớp giấy tuyên mỏng, phía trên là bức họa ta vẽ, không chút tổn hại nào, về cuộn giấy kia thì đã biến mất.
Không biết hắn mất bao lâu để hoàn thành.
Ta rời giường, bước tới hỏi: “Đã mang đi rồi sao?”
Hắn gật đầu: “Hà Kinh đến lấy.”
Rồi lại chỉ sang y phục mới cạnh bên: “Phu nhân, chúng ta nên đi dự lễ thôi.”
Ta không hỏi xem rốt cuộc hắn và Trịnh Thanh Vân đã nói những gì. Nhưng nhìn vẻ mặt như tro tàn của nàng ta, hẳn đã triệt để buông bỏ hắn rồi.
Lục Chi giúp ta trông chừng bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ an ủi ta: “Tiểu thư yên tâm, ả đi ê n kia sẽ không làm phiền người và cô gia nữa đâu.”
Hôn lễ giữa huyện lệnh Cô Tô và Trịnh Thanh Vân rất long trọng. Dù gì cũng do hoàng đế tứ hôn, nên cả Trịnh gia và Trương đại nhân đều hết lòng chuẩn bị, tương đối phô trương.
Ta đi theo Phương Tư Viễn, cũng giống như những quan khách khác, tặng quà, nhập tiệc, xem cử hành hôn lễ.
Trịnh Thanh Vân cũng không gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn thành hôn cùng Trương đại nhân.
Hẳn đã chấp nhận số mệnh rồi.
Sau hôn lễ, chúng ta đứng dậy từ biệt.
Phương Tư Viễn phải đi Tiền Đường nhận chức, không thể chậm trễ được.
Thay vì ngồi xe ngựa, ta cùng hắn sóng vai, cưỡi ngựa tiến về phía cổng thành.
Phương Tư Viễn không ép ta ngồi xe ngựa, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Hắn hỏi ta: “Uyển Uyển, thư hòa ly… không ký nữa nhé?”
Ta khịt mũi cười, vừa bất lực, vừa khoan nhượng: “Ký hay không, có gì khác biệt à?”
Hắn thề son sắt: “Đúng, không có gì khác biệt. Ký hay không thì nàng vẫn là Phương phu nhân của ta.”
Ta quay đầu nhìn hắn. Hắn không nói lời đường mật mà nhìn lại ta, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, chỉ có làm Phương phu nhân của ta, nàng mới có thể sống sót.”
Lại là lời này.
Trước kia ta không hiểu, nhưng hiện tại đã rõ rồi.
Nếu ta không là Phương phu nhân, người đó sẽ không dễ dàng buông tha. Trong mắt hắn, ta vốn phải là người của hắn.
Ta không khỏi lắc đầu: “Phương Tư Viễn, đã là lúc nào rồi, ngươi còn không nói nổi với mấy lời tử tế với ta.”
Hắn cười khổ nhưng thẳng thừng nói: “Uyển Uyển, ta đã nói rồi, ta không phải hạng người tốt đẹp gì. Giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện… bị hoàn cảnh đẩy đưa, không cách nào tự quyết. Ta biết nàng sẽ không bao giờ toàn tâm toàn ý yêu ta nữa. Rồi nói không chừng ngày nào đó sẽ dứt áo ra đi. Ta chỉ có thể dùng sự nguy hiểm trước mắt này để giữ chặt nàng. Nếu nàng cảm thấy ta đê tiện, ta cũng chẳng có gì bao biện.”
Đúng vậy, giữa chúng ta, đặc biệt là hai chữ ái tình, làm sao nói rõ ràng cho được?
Ra khỏi cổng thành, ta nhìn về con đường phía trước và nói với hắn: “Tiền đường là nơi mới, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.”
Dứt lời, ta thúc ngựa, phi nước đại phóng đi.
Phương Tư Viễn lúc đầu sững sờ, sau đó nhanh chóng đuổi theo, sảng khoái cười lớn, niềm vui sướng không cách nào che giấu, có đôi chút giống với chàng thiếu niên kiêu ngạo, đắc ý năm xưa.
Giang Nam như họa, chặng đường mới của chúng ta cũng bắt đầu.
(Toàn văn hoàn.)