Chương 95: Chương 95
“Cô quen biết Trác Cù như thế nào?” Trong căn phòng nhỏ với ánh sáng lờ mờ, Lư Linh Vận bị còng hai tay, lại nghe thấy câu hỏi quen thuộc.
“Tôi không biết anh ta.” Vẻ mặt Lư Linh Vận vẫn vô cảm, lặp lại câu trả lời.
“Nhưng khi anh ta đi ngang qua cô, anh ta đã dừng lại, vẻ mặt rất kỳ lạ, hình như muốn nói gì đó.” Xa Nhuệ ngồi bên trái nói.
Lư Linh Vận ngẩng đầu liếc Xa Nhuệ, không trả lời.
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một ánh mắt bình thường, thế mà lại khiến tân binh cảnh sát như Xa Nhuệ đổ mồ hôi lạnh. Cảnh hỏi cung quen thuộc này từng xảy ra khi hai người mới quen biết, khi đó, trong mắt Xa Nhuệ, Lư Linh Vận chỉ là một cô gái xảo quyệt, một đối tượng thích hợp để cậu ta luyện tập với tư cách là tân binh mới vào nghề, nhưng bây giờ, vẫn là người đó, vẫn là hai cảnh sát thẩm vấn một nữ sinh, Xa Nhuệ lại cảm nhận được một áp lực khiến cậu ta khó thở.
Cậu ta nuốt nước bọt, nói: “Nhưng theo lời khai trước khi chết của Trác Cù, có người dạy anh ta phương pháp tạo cô dâu ma.”
“Vậy nên người đó nhất định là tôi sao?” Lúc này Lư Linh Vận đã tháo vỏ bọc “dịu dàng” xuống, nhướng mày phản bác, khiến bầu không vốn âm trầm ngột ngạt càng âm u căng thẳng hơn. Chỉ là, bầu không khí này không áp dụng với nghi phạm là cô, mà là Xa Nhuệ đáng thương.
“Lư Linh Vận! Bây giờ cảnh sát chúng tôi đang hỏi cô! Đề nghị cô hợp tác!” Xa Nhuệ bất lực với thái độ đao thương bất nhập của Lư Linh Vận, cậu ta bất giác dùng cách không mấy hiệu quả là đập bàn ra oai.
“Ồ, hỏi sao, không biết còn tưởng các anh đang bức cung.” Lư Linh Vận dời mắt khỏi Xa Nhuệ, nhìn sang Tể Phong.
“Tiểu Lư.” Đọc được thứ gì đó trong mắt Lư Linh Vận, Tể Phong thở dài: “Cô làm việc ở cục cảnh sát nên cô cũng biết, với bằng chứng hiện tại, dù cô không nói gì thì cũng đủ để kết tội, thái độ không hợp tác bây giờ của cô, chỉ gây bất lợi cho việc xét xử và tuyên án sau này mà thôi.”
“Chứng cứ? Con dao Thụy Sĩ kia?” Lư Linh Vận có vẻ rất coi thường.
“Nếu chỉ có con dao đó thì còn đỡ, vấn đề là cô lao công đã tận mắt chứng kiến cảnh Trác Cù ôm cổ ngã xuống, còn cô thì cầm dao ngồi bệt ở góc tường.” Tể Phong: “Hơn nữa, camera giám sát của cả tầng lúc đó đều bị hacker xâm nhập, cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng thẩm vấn của Trác Cù bị hạ gục bằng thuốc mê, chìa khóa còng tay và chìa khóa cửa đều bị lấy đi, Trác Cù xuất hiện ở phòng bên cạnh, nơi cô đang ở.”
Dừng một chút, như để xác nhận xem Lư Linh Vận có đang nghe hay không: “Trác Cù khó có thể tự mở cửa và còng tay, cảnh sát cũng không thể tự ngã, cho nên chắc chắn phải có người thứ hai đến thực hiện, thả Trác Cù, dẫn anh ta vào căn phòng bên cạnh. Từ việc Trác Cù không chống cự mà đi theo, người đó chắc hẳn là người mà Trác Cù quen thuộc, thậm chí tin tưởng.”
Lại nói tiếp: “Cô là kỹ thuật viên của hình sự đặc biệt, có thể tùy ý ra vào cục cảnh sát, có kỹ năng của hacker, với hình hình tối đó, dù cô ra vào phòng thẩm vấn cũng không có ai nghi ngờ. Hơn nữa, khi chúng tôi phát hiện, cô đang cầm con dao đó trong tay, trên người cũng có lọ thuốc mê đánh ngất cảnh sát.”
“Trong tình huống này, suy luận hợp lý nhất là cô đưa anh ta sang phòng bên cạnh, nhân lúc anh ta không đề phòng mà cắt yết hầu, chưa kịp xử lý thi thể và lọ thuộc thì tình cờ bị cô lao công bước vào nhìn thấy. Hơn nữa, cuộc gọi giả mạo gọi cho Tiểu Đổng đang nghỉ phép, bảo cậu ấy đưa cô đến cục cảnh sát……”
“Tôi muốn giết người, tại sao nhất định phải giết ngay trước mắt biết bao cảnh sát?” Lư Linh Vận tức giận ngắt lời anh ta: “Lại còn phí công bày vẽ cuộc gọi ma quái, lừa Đổng Thạc đưa tôi tới đây?”
“Bởi vì nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất……” Xa Nhuệ không suy nghĩ mà buộc miệng trả lời.
“Overthinking giai đoạn cuối thì đừng làm cảnh sát rồi coi mạng người là cỏ rác.” Lư Linh Vận thậm chí không thèm nhìn cậu ta, chỉ khinh bỉ ngắt lời.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Các người luôn tận hưởng cảm giác đùa bỡn mạng người trên lưỡi dao mà? Tự cho mình thần của thế gian!” Không ngờ, một câu nói lại khiến Xa Nhuệ nổi giận, cậu ta vỗ bàn đứng dậy, Tể Phong không cản kịp, cậu ta tuôn ra một tràng như súng liên thanh.
“Các người?” Lư Linh Vận nhíu mày.
“Không sai, các người! Đừng tưởng tôi không biết, cái tổ chức coi mạng người như trò đùa của các người! Tám năm trước cũng y hệt như thế! Một kẻ tự xưng là thần thánh giống cô, đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em trai tôi, cầm một loại thuốc không rõ nguồn gốc, bảo là đã thông qua thử nghiệm trên động vật, nhưng vì nhiều lý do mà thử nghiệm trên người bị đình trệ, bảo là có thể chữa khỏi bệnh của nó, hỏi nó có muốn làm vật thí nghiệm, cứu lấy bản thân và tạo phúc cho nhân loại hay không.”
“Sau đó còn xúi giục cả đám bệnh nhân trong nhóm của chúng nó, bất chấp sự phản đối của gia đình mà xuất viện, lập ra tổ chức ‘hacker sinh học’ gì đó, khoác cái mác cống hiến cho sự phát triển y học của nhân loại, lấy thân thử thuốc!! Nhà sản xuất không rõ, hiệu quả không rõ, cái loại thuốc đó, lại bị các người dụ dỗ tiêm vào cơ thể người một cách vui vẻ! Các người có biết đã hại chết bao nhiêu người không? Các người có biết tại sao tôi làm cảnh sát không? Tôi làm cảnh sát là để bắt những loại người như các người!!”
“Nói linh tinh cái gì thế……” Lư Linh Vận nhức đầu xoa xoa thái dương.
“Các người chưa bao giờ tự mình ra tay.” Xa Nhuệ vẫn nói tiếp: “Chỉ đứng đằng sau xúi giục những người tâm trí không vững phạm tội, hại người hại mình! Đồng thời bòn rút thù lao từ bọn họ. Bọn họ thành công, các người vui vẻ nhận tiền, bọn họ thất bại, các người sẽ diệt khẩu trước khi bọn họ khai các người cho cảnh sát!”
“Vương Thắng, Tô Túc, Black Doctor, Lương Phái Hào đều như vậy! Vương Thắng bị giết vì anh ta gây án thất bại, xuất hiện nạn nhân sống sót đầu tiên, hoặc là anh ta nhắm vào người bên cạnh cô, cô không chịu đựng được, nên quyết định trừ khử anh ta; Tô Túc là vì tội ác của cô ta bị biên tập viên Loạn Ngữ phát hiện; Black Doctor là vì đứa bé bị anh ta xúi giục, thế mà dám động tay động chân với cô; Lương Phái Hào là vì cậu ta suýt khai ra tất cả bởi sếp Đổng đánh bậy đánh bạ!”
“Còn vụ nổ phòng thí nghiệm và vụ tấn công dưới tầng hầm, cũng do cô tự biên tự diễn phải không? Để lấy lòng tin của sếp Đổng, để lừa gạt thêm nhiều tài nguyên từ anh ấy. Cô dựa vào quyến rũ sếp Đổng để vào đội hình sự đặc biệt, mê hoặc anh ấy, khiến anh ấy vi phạm nguyên tắc dẫn cô đi phá án, để cô có cơ hội ra tay với những con cờ bị vứt bỏ! Đồng thời lợi dụng lòng thương hại của anh ấy, để anh ấy giúp cô che giấu thân phận!”
“Đứa bé mồ côi đứng sau vụ án của Trần Mân Mân là cô đúng không? Cha con Lã Cường không phải bỏ trốn, mà là bị tổ chức của cô giết, đúng không? Hoặc là, lúc đó cô mới gia nhập tổ chức đó? Tổ chức đó giúp cô lau sạch dấu vết, cho nên học bạ và sơ yếu lý lịch của cô mới sạch sẽ, không chút liên quan đến thành phố Tân Thúy!”
“Xa Nhuệ.” Tể Phong ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, xoa xoa thái dương gọi người đồng nghiệp trẻ tuổi xốc nổi đang mất kiểm soát.
Nhưng dường như Xa Nhuệ không chịu nghe: “Tôi thấy hết rồi! Cô đừng giả vờ nữa! Tôi nhìn thấy sợi dây chuyền kia của cô rồi! Cái mặt dây chuyền có chất liệu đặc biệt đó chính là biểu tượng của tổ chức các người!! Hôm đó cô phát hiện mình lộ tẩy, nên đã đưa mặt dây chuyền cho sếp Đổng đang bị che mắt, định giết Trác Cù rồi đổ tội cho anh ấy, nhưng không ngờ bị cô lao công tình cờ bước vào phá hỏng kế hoạch! Cô……”
“Xa Nhuệ!!” Tể Phong vỗ mạnh xuống bàn: “Hoặc là im miệng, hoặc là cút ra ngoài cho tôi!!” Quay qua quát Xa Nhuệ.
“Tôi…… tôi, sếp Tể……” Xa Nhuệ bị mắng nên đành im lặng, hậm hực ngồi xuống ghế: “Xin lỗi……”
“Cậu một hơi tuôn ra hết rồi. Cho nên,” Tể Phong thở dài, nhìn Lư Linh Vận: “Tiểu Lư, đối với những suy đoán mà Xa Nhuệ vừa nói, cô có muốn nói gì không?”
“Sức tưởng tượng của cảnh sát Xa, làm cảnh sát đúng là uổng phí.”
“……”
“Cho nên,” Lư Linh Vận hít một hơi sâu, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tể Phong: “Sếp Đổng mà các anh bảo là bị tôi bỏ bùa kia, thế nào rồi?”
“Đình chỉ công tác để điều tra.” Câu trả lời của Tể Phong rất trực tiếp.
“Đình chỉ công tác để điều tra……” Lư Linh Vận lại thở dài, cúi đầu nghịch đôi tay đang bị còng, nghịch đến mức ngón tay rách da, chảy máu: “Lùi……”
Lư Linh Vận không nói hết câu, bởi vì trên mặt bàn ngay tầm mắt cô, đột nhiên xuất hiện một dòng chữ được tạo thành từ vệt nước: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng năng lực.”
“Ai?” Đôi mắt của Lư Linh Vận nheo lại, ánh lên ánh sáng nguy hiểm, hỏi lớn. Nhưng vừa dứt lời, dòng chữ nọ đã khô, không để lại chút dấu vết nào.
“Cái gì?” Tể Phong nghi ngờ hỏi.
Lư Linh Vận không trả lời, mà nhìn chằm chằm vào mặt bàn một phút, sau đó giấu bàn tay với vết máu đã đông lại, với đôi mắt vẫn chưa thu lại tia sáng sắc bén, nhìn Tể Phong và Xa Nhuệ.
Hai người không hẹn mà rùng mình, căn phòng lặng ngắt như tờ.
Không biết bao lâu sau, Lư Linh Vận như đã xác nhận xong điều gì đó, dời mắt khỏi hai người, dùng giọng điệu hơi mệt mỏi nói: “Dù sao hai vị cảnh sát cũng đã khẳng định cái suy đoán gọi là suy đoán trong lòng mình rồi, tôi nói gì thì các anh cũng không tin, vậy còn hỏi tôi làm gì? Chi bằng sớm về nhà nghỉ ngơi.”
“Cô……”
“Đi thôi.” Tể Phong giữ lấy Xa Nhuệ đang sắp bùng nổ lần nữa, đứng dậy, khẽ gật đầu với Lư Linh Vận: “Cảm ơn.” Không biết là châm chọc hay thật lòng.
Thấy Lư Linh Vận không phản ứng, Tể Phong thở dài, kéo Xa Nhuệ đi. Hai người đi đến cửa, trước khi cửa phòng đóng lại, Tể Phong nói thêm một câu: “Lệnh tạm giam hình sự đã được phê duyệt, mong sau này cô phối hợp một chút, để tránh tự thêm dầu vào lửa.”
Lư Linh Vận vẫn không trả lời.
Không lâu sau khi Tể Phong và Xa Nhuệ rời đi, hai cảnh sát lạ mặt bước vào, mở còng tay, cho Lư Linh Vận xem một lệnh tạm giam, hướng dẫn cô hoàn thành các thủ tục lấy dấu vân tay, xét nghiệm máu và nước tiểu, sau đó một chiếc xe đưa cô đến trại tạm giam.
Cùng lúc đó, nhìn xe chờ phạm nhân rời đi, Xa Nhuệ thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ: “Sếp Tể, cứ như vậy……”
“Những gì chúng ta có thể làm chỉ có như vậy, sau này là chuyện của viện kiểm sát, tòa án và luật sư.” Tể Phong không để cậu ta nói hết câu.
“Nhưng……”
“Ánh mắt ban nãy của cô ấy,” Tể Phong lại ngắt lời Xa Nhuệ: “Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chỉ thấy ở hai người, cô ấy là người thứ hai.”
“Vậy người thứ nhất……” Nhớ lại ánh mắt lúc đó của Lư Linh Vận, Xa Nhuệ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
“Là một kẻ liều mạng làm lính đánh thuê cho Kim Tam (*).”
(*) Kim Tam, hay còn lại là Kinh Tam, là tên gọi bắt nguồn từ phiên âm tiếng Nhật “Jin San”. là BOSS trong loạt phim khoa học viễn tưởng của Trung Quốc《Khải Giáp Dũng Sĩ Liệp Khải》. Xuất hiện trong 《Khải Giáp Dũng Sĩ Liệp Khải chi Thần Não Nguy Cơ》 và 《Khải Giáp Dũng Sĩ Liệp Khải chi Lê Minh Thiên Tháp》.
“……”
“Đó là…… ánh mắt của những kẻ đã quen với ‘tử vong’.”
Xa Nhuệ rùng mình một cái.