Chương 4: Nhân Tính
26/04/2025
10
8.0
Chương 4: Nhân Tính
Cơn mơ hỗn loạn. Jack đứng giữa bóng tối vô tận. Hắn thấy…
Một cô gái.
Cô đang gào thét, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Hai đứa trẻ khóc thét, cố vùng vẫy trong vòng tay kẻ b·ắt c·óc.
Jack vươn tay ra.
"ĐỪNG!!"
Nhưng một bóng đen ập đến từ phía sau.
Phập!
Một cơn đau nhói ở cổ. Hắn cảm nhận được răng nanh sắc nhọn xuyên qua da thịt.
Máu hắn bị hút đi. Hơi thở nghẹn lại.Cơ thể co giật.
Rồi…
Bóng tối nuốt chửng hắn.
Ký ức vỡ vụn như tấm gương bị đập nát.
"AAAAAAAAAAAA!!!"
Jack bật dậy, nôn ra một vũng máu đen đặc.
ÓE! ÓE! KHỤ KHỤ!
Toàn thân hắn co giật. Vết thương trên ngực…
TỰ HỒI PHỤC TRONG CHỚP MẮT.
Một cảnh tượng quỷ dị diễn ra trước mặt tất cả mọi người. Không thể nào.
Không ai có thể sống sót sau một nhát chém của thanh Long Sword.
Cả căn phòng c·hết lặng.
Những người sống sót trở nên cứng đờ, nỗi sợ bóp nghẹt cổ họng họ. Họ tưởng rằng đã thoát khỏi ác mộng.
Nhưng ác quỷ vẫn còn sống.
"LẠI NỮA SAO…?"
Ông lão hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói đã yếu đi rõ rệt. Máu mũi ông vẫn nhỏ từng giọt. Ánh mắt trở nên mờ nhạt.
"KHỤ… KHỤ…"
"TA ĐÃ ĐẾN GIỚI HẠN RỒI…"
Ông nắm chặt thanh kiếm, cảm nhận sinh mệnh của mình tiếp tục bị rút đi. Jack loạng choạng đứng dậy.
Hắn từ từ bước tới, mỗi bước chân nặng nề như đá tảng.
Hắn giơ bàn tay run rẩy về phía ông lão, miệng lắp bắp những từ ngữ đứt đoạn.
"Nói… cho… ta…"
Ông lão khẽ nheo mắt, rồi thầm nghĩ—
"Không còn cách nào khác… Đành đánh liều vậy."
XOẸT!
Ông lại rút kiếm ra. Ánh sáng vàng rực tỏa ra từ thanh kiếm…
Nhưng lần này— Mọi người nhìn thấy rõ ràng. Ánh sáng ấy đang bào mòn chính sinh mệnh của ông lão.
Mái tóc dần bạc hơn. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Sự sống của ông bị rút cạn từng chút một.
Mọi người ôm chặt lấy nhau, chuẩn bị đối diện với số phận nghiệt ngã.
"TA SẼ KẾT THÚC NGƯƠI NGAY TẠI ĐÂY!"
Ông lão giơ cao thanh kiếm, dồn hết sức lực cuối cùng.
VÙT!!
Một nhát kiếm bổ xuống—Nhắm thẳng vào đầu Jack.
Nhưng—
"KHỰC!!"
Lưỡi kiếm khựng lại ngay trước trán hắn, chỉ còn cách vài milimet.
Vì…
Jack đã thay đổi. Gương mặt khát máu, vô nhân tính của hắn—
ĐÃ BIẾN MẤT.
Ánh mắt hung ác, đỏ rực như máu của hắn—
ĐÃ KHÔNG CÒN.
Đôi mắt của hắn… Bây giờ có màu vàng cam.
Màu của hoàng hôn. Màu của một linh hồn đã thức tỉnh.Hắn vẫn là Vampire.
Làn da vẫn tái nhợt. Răng nanh vẫn sắc nhọn. Nhưng ánh mắt đã khác. Hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông lão.
Ánh mắt cương quyết, có gì đó rất… con người.
"KHOAN ĐÃ!"
Giọng nói không còn là tiếng gào thét man dại.Mà là tiếng nói của một con người thực sự. Hắn run rẩy lùi lại một bước.
"Ông đã làm gì tôi?"
"Làm ơn… đừng g·iết tôi."
"Tôi… tôi phải tìm vợ con tôi…!"
"HỌ ĐANG GẶP NGUY!"
"LÀM ƠN!!"
Giọng hắn khàn đặc, run lên từng chữ.Một cơn gió lạnh thổi qua căn hầm. Những người xung quanh mắt trợn tròn, há hốc miệng.
Không ai tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Một Vampire Thủ Lĩnh…Một t·ên s·át n·hân không ghê tay…
Một con quỷ vô nhân tính…Giờ đây, đang cầu xin… với đôi mắt của một con người.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Còn ông lão—
Ông siết chặt chuôi kiếm.Mắt ông nheo lại, nhìn chằm chằm vào Jack.
Rồi khẽ thì thầm một câu.
"Thanh… tẩy…?"
KENG!
Thanh kiếm rơi xuống đất, cắm nghiêng vào nền đá lạnh lẽo.
"Ta… làm được rồi…?"
Ông lão thì thầm, quỳ sụp xuống, cả người run rẩy.
"Sau hơn bảy mươi năm… đây là sự thật sao…?"
Giọng ông vỡ vụn, như thể không dám tin vào chính mắt mình. Jack chộp lấy tay ông, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.
"Ông đã làm gì tôi!?"
"Tại sao… tôi không nhớ gì cả!?"
Hắn cảm thấy trống rỗng, như thể cả quá khứ đã bị xé toạc.Những mảnh ký ức tan biến trong sương mù. Những gương mặt xa lạ, những giọng nói bị bóp nghẹt trong bóng tối.
Hắn không biết mình là ai.
Nhưng…
Ký ức về Jack The Butcher…Thì vẫn còn nguyên. Tất cả những cuộc t·hảm s·át. Tất cả những tiếng la hét tuyệt vọng.
Tất cả những linh hồn hắn đã nghiền nát. Hắn nhìn xuống bàn tay của mình.
Làn da nhợt nhạt. Những ngón tay từng nhuốm đầy máu.
"Tôi… là Vampire sao?"
"Không thể nào…"
"Tôi… đã g·iết nhiều người đến vậy sao…?"
"Thật đáng kinh tởm…"
Cổ họng hắn thắt lại, lồng ngực siết chặt .Có gì đó muốn trào ra, như một cơn buồn nôn của linh hồn.
Rồi đột nhiên—Hắn nhớ ra.gia đình hắn.Họ đang gặp nguy hiểm!Không một giây chần chừ—Jack lao ra cửa.
—XOẸT!
Một bàn tay thô ráp siết chặt lấy cổ tay hắn.
Ông lão.
"CẬU BÌNH TĨNH LẠI!"
Jack giãy giụa, đôi mắt tràn đầy khẩn thiết.
"TÔI PHẢI TÌM HỌ!"
"TÔI PHẢI CỨU HỌ!"
"LÀM ƠN, BUÔNG RA!"
Nhưng ông lão không buông.
"TA SẼ GIÚP CẬU! NHƯNG CẬU PHẢI NGHE TA!"
Jack khựng lại, hơi thở gấp gáp. Hắn nhìn vào mắt ông lão, và thấy—Sự chân thành.Không phải sự căm thù.Không phải sự khinh miệt. Mà là sự thật.
Nhưng…
Những người xung quanh không có cùng ánh mắt đó.Họ bắt đầu xì xầm.
Những lời thì thầm độc địa len lỏi trong không gian.
"ĐƯA HẮN RA KHỎI ĐÂY MAU!"
"CÚT ĐI!"
"ÔNG GIÀ, MAU BIẾN ĐI CÙNG HẮN!"
"ÔNG LÀ KẺ MANG ĐẾN TẬN THẾ!"
"ĐÚNG RỒI! TRUYỀN THUYẾT LÀ THẬT! ÔNG CHÍNH LÀ KẺ GÂY RA TẤT CẢ!"
Họ đã quên mất ai vừa cứu mạng họ.Họ đã quên mất ai đã chiến đấu vì họ. Họ đã quên mất ai đã bảo vệ họ.
Tất cả đều bị nỗi sợ bóp méo.
"LÒNG NGƯỜI."
Ông lão nhìn xuống, không nói một lời. Những lời đay nghiến ấy— Ông đã nghe cả đời.
Nhưng lúc này…Ông chỉ quan tâm đến một người.
Jack.
Ông nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định.Jack run lên. Hắn cảm thấy lạc lõng.Như một đứa trẻ vừa chào đời trong thế giới xa lạ. Hắn không biết mình là ai. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ biết một điều duy nhất— Hắn không muốn g·iết người.
Không muốn trở thành quái vật nữa.
Và giữa sự hỗn loạn ấy—
Có một đôi mắt đang dõi theo hắn.
Một cô gái.
Trùm kín đầu bằng một tấm khăn cũ, đứng nép trong đám đông.
Cô không nói gì.
Cô không tỏ vẻ sợ hãi.
Cô cũng không chửi rủa như những người khác.
Chỉ đơn giản là đứng đó.
Và nhìn Jack.
Ánh mắt sắc lạnh, vô cảm. Không ai biết cô đang nghĩ gì.Không ai biết cô đang chờ đợi điều gì. Chỉ có một điều chắc chắn—
Cô đã chú ý đến Jack.
Và đó không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Cơn mơ hỗn loạn. Jack đứng giữa bóng tối vô tận. Hắn thấy…
Một cô gái.
Cô đang gào thét, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng. Hai đứa trẻ khóc thét, cố vùng vẫy trong vòng tay kẻ b·ắt c·óc.
Jack vươn tay ra.
"ĐỪNG!!"
Nhưng một bóng đen ập đến từ phía sau.
Phập!
Một cơn đau nhói ở cổ. Hắn cảm nhận được răng nanh sắc nhọn xuyên qua da thịt.
Máu hắn bị hút đi. Hơi thở nghẹn lại.Cơ thể co giật.
Rồi…
Bóng tối nuốt chửng hắn.
Ký ức vỡ vụn như tấm gương bị đập nát.
"AAAAAAAAAAAA!!!"
Jack bật dậy, nôn ra một vũng máu đen đặc.
ÓE! ÓE! KHỤ KHỤ!
Toàn thân hắn co giật. Vết thương trên ngực…
TỰ HỒI PHỤC TRONG CHỚP MẮT.
Một cảnh tượng quỷ dị diễn ra trước mặt tất cả mọi người. Không thể nào.
Không ai có thể sống sót sau một nhát chém của thanh Long Sword.
Cả căn phòng c·hết lặng.
Những người sống sót trở nên cứng đờ, nỗi sợ bóp nghẹt cổ họng họ. Họ tưởng rằng đã thoát khỏi ác mộng.
Nhưng ác quỷ vẫn còn sống.
"LẠI NỮA SAO…?"
Ông lão hít một hơi thật sâu, nhưng giọng nói đã yếu đi rõ rệt. Máu mũi ông vẫn nhỏ từng giọt. Ánh mắt trở nên mờ nhạt.
"KHỤ… KHỤ…"
"TA ĐÃ ĐẾN GIỚI HẠN RỒI…"
Ông nắm chặt thanh kiếm, cảm nhận sinh mệnh của mình tiếp tục bị rút đi. Jack loạng choạng đứng dậy.
Hắn từ từ bước tới, mỗi bước chân nặng nề như đá tảng.
Hắn giơ bàn tay run rẩy về phía ông lão, miệng lắp bắp những từ ngữ đứt đoạn.
"Nói… cho… ta…"
Ông lão khẽ nheo mắt, rồi thầm nghĩ—
"Không còn cách nào khác… Đành đánh liều vậy."
XOẸT!
Ông lại rút kiếm ra. Ánh sáng vàng rực tỏa ra từ thanh kiếm…
Nhưng lần này— Mọi người nhìn thấy rõ ràng. Ánh sáng ấy đang bào mòn chính sinh mệnh của ông lão.
Mái tóc dần bạc hơn. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Sự sống của ông bị rút cạn từng chút một.
Mọi người ôm chặt lấy nhau, chuẩn bị đối diện với số phận nghiệt ngã.
"TA SẼ KẾT THÚC NGƯƠI NGAY TẠI ĐÂY!"
Ông lão giơ cao thanh kiếm, dồn hết sức lực cuối cùng.
VÙT!!
Một nhát kiếm bổ xuống—Nhắm thẳng vào đầu Jack.
Nhưng—
"KHỰC!!"
Lưỡi kiếm khựng lại ngay trước trán hắn, chỉ còn cách vài milimet.
Vì…
Jack đã thay đổi. Gương mặt khát máu, vô nhân tính của hắn—
ĐÃ BIẾN MẤT.
Ánh mắt hung ác, đỏ rực như máu của hắn—
ĐÃ KHÔNG CÒN.
Đôi mắt của hắn… Bây giờ có màu vàng cam.
Màu của hoàng hôn. Màu của một linh hồn đã thức tỉnh.Hắn vẫn là Vampire.
Làn da vẫn tái nhợt. Răng nanh vẫn sắc nhọn. Nhưng ánh mắt đã khác. Hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông lão.
Ánh mắt cương quyết, có gì đó rất… con người.
"KHOAN ĐÃ!"
Giọng nói không còn là tiếng gào thét man dại.Mà là tiếng nói của một con người thực sự. Hắn run rẩy lùi lại một bước.
"Ông đã làm gì tôi?"
"Làm ơn… đừng g·iết tôi."
"Tôi… tôi phải tìm vợ con tôi…!"
"HỌ ĐANG GẶP NGUY!"
"LÀM ƠN!!"
Giọng hắn khàn đặc, run lên từng chữ.Một cơn gió lạnh thổi qua căn hầm. Những người xung quanh mắt trợn tròn, há hốc miệng.
Không ai tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Một Vampire Thủ Lĩnh…Một t·ên s·át n·hân không ghê tay…
Một con quỷ vô nhân tính…Giờ đây, đang cầu xin… với đôi mắt của một con người.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Còn ông lão—
Ông siết chặt chuôi kiếm.Mắt ông nheo lại, nhìn chằm chằm vào Jack.
Rồi khẽ thì thầm một câu.
"Thanh… tẩy…?"
KENG!
Thanh kiếm rơi xuống đất, cắm nghiêng vào nền đá lạnh lẽo.
"Ta… làm được rồi…?"
Ông lão thì thầm, quỳ sụp xuống, cả người run rẩy.
"Sau hơn bảy mươi năm… đây là sự thật sao…?"
Giọng ông vỡ vụn, như thể không dám tin vào chính mắt mình. Jack chộp lấy tay ông, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.
"Ông đã làm gì tôi!?"
"Tại sao… tôi không nhớ gì cả!?"
Hắn cảm thấy trống rỗng, như thể cả quá khứ đã bị xé toạc.Những mảnh ký ức tan biến trong sương mù. Những gương mặt xa lạ, những giọng nói bị bóp nghẹt trong bóng tối.
Hắn không biết mình là ai.
Nhưng…
Ký ức về Jack The Butcher…Thì vẫn còn nguyên. Tất cả những cuộc t·hảm s·át. Tất cả những tiếng la hét tuyệt vọng.
Tất cả những linh hồn hắn đã nghiền nát. Hắn nhìn xuống bàn tay của mình.
Làn da nhợt nhạt. Những ngón tay từng nhuốm đầy máu.
"Tôi… là Vampire sao?"
"Không thể nào…"
"Tôi… đã g·iết nhiều người đến vậy sao…?"
"Thật đáng kinh tởm…"
Cổ họng hắn thắt lại, lồng ngực siết chặt .Có gì đó muốn trào ra, như một cơn buồn nôn của linh hồn.
Rồi đột nhiên—Hắn nhớ ra.gia đình hắn.Họ đang gặp nguy hiểm!Không một giây chần chừ—Jack lao ra cửa.
—XOẸT!
Một bàn tay thô ráp siết chặt lấy cổ tay hắn.
Ông lão.
"CẬU BÌNH TĨNH LẠI!"
Jack giãy giụa, đôi mắt tràn đầy khẩn thiết.
"TÔI PHẢI TÌM HỌ!"
"TÔI PHẢI CỨU HỌ!"
"LÀM ƠN, BUÔNG RA!"
Nhưng ông lão không buông.
"TA SẼ GIÚP CẬU! NHƯNG CẬU PHẢI NGHE TA!"
Jack khựng lại, hơi thở gấp gáp. Hắn nhìn vào mắt ông lão, và thấy—Sự chân thành.Không phải sự căm thù.Không phải sự khinh miệt. Mà là sự thật.
Nhưng…
Những người xung quanh không có cùng ánh mắt đó.Họ bắt đầu xì xầm.
Những lời thì thầm độc địa len lỏi trong không gian.
"ĐƯA HẮN RA KHỎI ĐÂY MAU!"
"CÚT ĐI!"
"ÔNG GIÀ, MAU BIẾN ĐI CÙNG HẮN!"
"ÔNG LÀ KẺ MANG ĐẾN TẬN THẾ!"
"ĐÚNG RỒI! TRUYỀN THUYẾT LÀ THẬT! ÔNG CHÍNH LÀ KẺ GÂY RA TẤT CẢ!"
Họ đã quên mất ai vừa cứu mạng họ.Họ đã quên mất ai đã chiến đấu vì họ. Họ đã quên mất ai đã bảo vệ họ.
Tất cả đều bị nỗi sợ bóp méo.
"LÒNG NGƯỜI."
Ông lão nhìn xuống, không nói một lời. Những lời đay nghiến ấy— Ông đã nghe cả đời.
Nhưng lúc này…Ông chỉ quan tâm đến một người.
Jack.
Ông nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định.Jack run lên. Hắn cảm thấy lạc lõng.Như một đứa trẻ vừa chào đời trong thế giới xa lạ. Hắn không biết mình là ai. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ biết một điều duy nhất— Hắn không muốn g·iết người.
Không muốn trở thành quái vật nữa.
Và giữa sự hỗn loạn ấy—
Có một đôi mắt đang dõi theo hắn.
Một cô gái.
Trùm kín đầu bằng một tấm khăn cũ, đứng nép trong đám đông.
Cô không nói gì.
Cô không tỏ vẻ sợ hãi.
Cô cũng không chửi rủa như những người khác.
Chỉ đơn giản là đứng đó.
Và nhìn Jack.
Ánh mắt sắc lạnh, vô cảm. Không ai biết cô đang nghĩ gì.Không ai biết cô đang chờ đợi điều gì. Chỉ có một điều chắc chắn—
Cô đã chú ý đến Jack.
Và đó không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Tiến độ: 100%
14/14 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan