Chương 12: Hãy Hiểu Nhau Hơn
26/04/2025
10
8.0
Chương 12: Hãy Hiểu Nhau Hơn
Jack và John vẫn im lặng khi Mira cất giọng, ánh mắt cô sắc bén như muốn xuyên thấu mọi bí mật.
"Truyền thuyết kể rằng…
Ngày xửa ngày xưa, có một Giáo Hoàng điên.
Ông ta bị ám ảnh bởi Vampire đến mức phá vỡ hiệp ước hòa bình giữa hai giống loài. Chính ông ta đã tự tay đẩy thế giới này vào tận thế.
Tệ hơn… ông ta còn hại c·hết chính con gái mình.
Từ đó, ông ta bị đày ải, bị nguyền rủa. Qua năm tháng, người ta chỉ còn nhớ về một ông già lang thang, luôn vác một thứ gì đó trên vai.
Người ta nói… nơi nào ông ta đặt chân đến, nơi đó sẽ gặp vận rủi. Và Vampire sẽ xuất hiện.
Và bằng chứng đây…
Ông xuất hiện ở thành này, và nó bị t·ấn c·ông ngay sau đó. Không đơn giản mà thế giới này là có một truyền thuyết về ông...Tôi không nghĩ rằng nó lại có thật cho đến khi ông rút thanh kiếm đó ra bảo vệ bọn trẻ"
Cô nhìn thẳng vào John, ánh mắt không hề có ý đùa giỡn.
Jack cũng quay sang. Anh không phải kẻ tin vào truyền thuyết, nhưng Mira không phải kiểu người nói chuyện vớ vẩn.
John lặng im một lúc lâu và thở dài..
Rồi ông bật cười.
"Ha… ha ha…ha...ha
Truyền thuyết… vẫn còn người nhớ sao?"
Ông già khẽ nhún vai, rồi thở dài.
"Vậy… cô có tin vào truyền thuyết đó không, Mira?"
Mira khoanh tay.
"Tôi không biết. Nhưng tôi tin vào sự trùng hợp.
Vác trên lưng một thứ kì lạ ...Tôi đã để ý ông từ lúc mới tới thành cùng đoàn người tị nạn ông thật sự quá giống với truyền thuyết...quá nhiều trùng hợp để tôi có thể xem là ngẫu nhiên.
Jack vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt anh cũng đang chờ đợi câu trả lời.
Căn phòng chìm trong im lặng sau lời nói của Mira. Cô chống cằm nhìn John đầy nghi hoặc, còn Jack thì khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng.
John chỉ khẽ mỉm cười.
"Ồ… Những lời đồn, những câu chuyện…
Bọn họ sẽ không bao giờ biết được sự thật về ta đâu. Nhưng đừng lo, một ngày nào đó cả nhân loại sẽ có câu trả lời.
Còn bây giờ…"
Ông hướng mắt về Jack, giọng nói chậm rãi, nhưng đầy chắc chắn:
"Điều duy nhất ta quan tâm… là cậu."
Jack vẫn không phản ứng, nhưng ánh mắt anh tối lại.
Mira nhướn mày:
"Úi thế đúng là ông rồi à? Một ông già lang thang mang theo v·ũ k·hí bá đạo như vậy, bảo sao có thể đi khắp nơi mà vẫn sống sót."
Jack trầm giọng:
"Nếu thanh kiếm này mạnh như vậy… tại sao ông không dùng nó để bảo vệ nhân loại?
Tại sao trong hầm trú ẩn, tôi thấy ông đã rất lưỡng lự khi rút kiếm? nếu ông rút kiếm sớm có lẽ tôi đã không g·iết người mục sư trẻ đó
Ông sợ nó… vì nó làm tổn thương ông sao?"
Mira bật cười:
"Rõ ràng rồi. Truyền thuyết là thật.
Lão già ích kỷ này… không muốn hy sinh bản thân."
John vẫn mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ, như thể ông đã quá quen thuộc với những câu hỏi, những lời chất vấn này.
Như thể ông đã nghe chúng hàng ngàn lần.
Căn phòng cũ kỹ của Solar Order chìm trong không khí căng thẳng. Bên trong, những ngọn đèn dầu yếu ớt hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, làm nổi bật những chồng tài liệu phủ bụi trên bàn tròn.
John lặng lẽ đứng dậy. Ông đặt một tay lên cây thánh giá bạc đeo trước ngực, ánh mắt trầm lắng nhưng đầy quyết tâm.
"Hnmm… Nếu là trước đây, ta sẽ không có nghĩa vụ phải giải thích với các người."
Giọng ông trầm xuống, vang vọng trong căn phòng vắng.
"Nhưng hiện tại… 'Last Light' đã chọn chủ.
Vậy nên…"
John nhìn thẳng vào Jack và Mira.
"Hai người chỉ cần nhớ rằng… ta có một sứ mệnh.
Một sứ mệnh duy nhất
Bảo vệ thanh kiếm này, và tìm ra hy vọng cuối cùng của nhân loại."
Mira khoanh tay, ánh mắt sắc bén:
"Vậy ra… ông cố tình che giấu thân phận của mình?
Sao vậy, ông sợ à?"
John không đáp ngay, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười của một kẻ đã trải qua quá nhiều cay đắng.
"Càng ít người biết về ta, càng ít người biết về 'Last Light'…
Chúng ta càng có lợi thế."
Jack trầm giọng:
"Nhưng… chúng ta đã g·iết khá nhiều Vampire trong hầm trú ẩn, và tôi cũng để một tên chạy thoát.
Nghĩa là… bí mật này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, phải không?"
John gật đầu chậm rãi:
"Phải.
Có lẽ… chúng ta không thể che giấu điều này lâu hơn được nữa."
Mira hừ lạnh:
"Vậy mà suốt thời gian qua, ông chọn cách câm lặng và để mặc tất cả sao?"
John nhắm mắt, hơi thở nặng nề.
"Vì bảo vệ thanh kiếm này… vì bảo vệ bí mật của nó…
Ta đã chịu vô vàn lời chửi rủa, giống như cô vậy, Mira à."
Mira siết chặt tay, ánh mắt giận dữ.
"Dù ông có biện minh thế nào… thì cũng có rất nhiều người đáng lẽ đã có cơ hội sống sót.
Nhưng ông chỉ đứng nhìn."
Jack quay sang Mira, giọng trầm xuống:
"Thôi đi, Mira.
Có lẽ… John thực sự có nỗi khổ riêng."
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
John khẽ thở dài, như thể ông đã quá quen với những lời chất vấn này.
"Chuyện này… dài lắm. Có khi để sau đi."
Bụng ông đột nhiên réo lên một tiếng ỌC ỌC. John vỗ nhẹ vào bụng, cười khẽ:
"Nhưng trước tiên… ta phải tìm cái gì đó ăn đã.
Nơi này có đồ ăn không nhỉ?"
Mira tròn mắt nhìn ông như thể không tin nổi vào tai mình.
"CÁI GÌ?!
Ông bỏ đi vậy luôn hả? Ít nhất cũng phải giải thích cho đàng hoàng đi chứ!"
John nhún vai, vừa bước ra cửa vừa vẫy tay:
"Sau này còn nhiều thời gian mà, cô gái. Ta thực sự đói rồi."
Mira tức giận:
"Lão già c·hết tiệt!! Tôi còn thấy mù mờ hơn cả trước khi ông mở mồm nữa đấy!!"
Cô lập tức lao theo John, vừa đi vừa lẩm bẩm những câu nguyền rủa. Jack khẽ cười, nhưng rồi ánh mắt anh trở nên xa xăm.
Bên trong anh, vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tại sao John lại thờ ơ với tất cả ông ấy có thể dùng Last light cứu người mục sư đó trước lúc anh ta bị anh g·iết và tại sao ông lại ở đây?....
Nhưng bỗng một luồng suy nghĩ bỗng hiện ra trong đầu anh.
Jack đứng đó, cơ thể bỗng cứng đờ lại như một tượng đá.
"Ăn…? Đói…?"
Lời nói của John vang vọng trong đầu anh như một tiếng chuông cảnh báo.Rồi những ký ức cũ trỗi dậy—những hình ảnh mà anh đã cố c·hôn v·ùi tận sâu trong tâm trí.
Những bữa tiệc máu xa hoa, tráng lệ.
Những thân xác vặn vẹo trong đau đớn.
Những ly rượu pha lẫn với máu tươi, những tiếng cười man dại vang lên trong bóng tối.
Những nô lệ gào thét trong tuyệt vọng khi bị xé xác thành từng mảnh.
Những cơn khoái lạc mà chỉ một Vampire thực thụ mới có thể tận hưởng.
Jack cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra trên trán.
Cơ thể anh đang mệt lả. Trận chiến ngoài thành, cuộc đụng độ với John, rồi trận tử chiến với Vampire pháp sư cấp Thủ Lĩnh…
Anh đã bị dồn đến giới hạn. Giờ anh cần ăn để phục hồi.
Cơn đói đang đến.
Mắt Jack dần chuyển sang màu đỏ. màu đỏ của một Vampire thuần túy ....
Anh không nhận ra điều đó.
Dòng máu Vampire trong anh đang trỗi dậy, thúc giục anh săn mồi.
"Không…!"
Jack lắc đầu mạnh, hai tay siết chặt lại.
"Mình không còn là như thế nữa. Mình không thể tiếp tục uống máu người. Đó không phải mình… không còn là mình…"
Jack cắn chặt răng, buộc mình phải từ chối bản năng.Dần dần, ánh đỏ trong mắt anh phai đi, trở lại màu cam rực rỡ.
Cơn đói đã qua.
Nhưng…
Anh biết rõ—nó sẽ quay lại.
Jack đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình đang đập nhanh hơn bình thường. Nếu anh không ăn… không nạp năng lượng…Vampire sẽ dần suy yếu.
Càng đói, lý trí sẽ càng phai nhạt.
Tệ hơn nữa, nếu để cơn đói kéo dài quá lâu, anh sẽ biến đổi thành một Vampire thứ cấp—một sinh vật vô tri chỉ còn biết săn mồi theo bản năng. Không tư duy. Không nhân tính.
Một cái xác sống điên cuồng khát máu.
Và rồi… chắc chắn sẽ c·hết.
Jack siết chặt nắm tay.
Anh không thể để điều đó xảy ra.
"Mình đã thay đổi." Anh nhìn xuống thanh kiếm trong tay.
"Hy vọng… Last Light cũng đang thay đổi mình."
Jack không muốn uống bất kỳ giọt máu nào nữa. Nhưng liệu có cách nào khác không?
Những hình ảnh về những n·ạn n·hân của anh trong quá khứ hiện lên. Những con người đáng lẽ có thể sống, nhưng đ·ã c·hết dưới nanh vuốt của anh. Cổ họng Jack khô khốc, tim anh nhói đau.
Anh hít sâu một hơi. Chỉ còn một cách duy nhất.
Nếu muốn sống sót…
Anh phải tìm ra cách tồn tại mà không trở lại làm một con quái vật.
Jack và John vẫn im lặng khi Mira cất giọng, ánh mắt cô sắc bén như muốn xuyên thấu mọi bí mật.
"Truyền thuyết kể rằng…
Ngày xửa ngày xưa, có một Giáo Hoàng điên.
Ông ta bị ám ảnh bởi Vampire đến mức phá vỡ hiệp ước hòa bình giữa hai giống loài. Chính ông ta đã tự tay đẩy thế giới này vào tận thế.
Tệ hơn… ông ta còn hại c·hết chính con gái mình.
Từ đó, ông ta bị đày ải, bị nguyền rủa. Qua năm tháng, người ta chỉ còn nhớ về một ông già lang thang, luôn vác một thứ gì đó trên vai.
Người ta nói… nơi nào ông ta đặt chân đến, nơi đó sẽ gặp vận rủi. Và Vampire sẽ xuất hiện.
Và bằng chứng đây…
Ông xuất hiện ở thành này, và nó bị t·ấn c·ông ngay sau đó. Không đơn giản mà thế giới này là có một truyền thuyết về ông...Tôi không nghĩ rằng nó lại có thật cho đến khi ông rút thanh kiếm đó ra bảo vệ bọn trẻ"
Cô nhìn thẳng vào John, ánh mắt không hề có ý đùa giỡn.
Jack cũng quay sang. Anh không phải kẻ tin vào truyền thuyết, nhưng Mira không phải kiểu người nói chuyện vớ vẩn.
John lặng im một lúc lâu và thở dài..
Rồi ông bật cười.
"Ha… ha ha…ha...ha
Truyền thuyết… vẫn còn người nhớ sao?"
Ông già khẽ nhún vai, rồi thở dài.
"Vậy… cô có tin vào truyền thuyết đó không, Mira?"
Mira khoanh tay.
"Tôi không biết. Nhưng tôi tin vào sự trùng hợp.
Vác trên lưng một thứ kì lạ ...Tôi đã để ý ông từ lúc mới tới thành cùng đoàn người tị nạn ông thật sự quá giống với truyền thuyết...quá nhiều trùng hợp để tôi có thể xem là ngẫu nhiên.
Jack vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt anh cũng đang chờ đợi câu trả lời.
Căn phòng chìm trong im lặng sau lời nói của Mira. Cô chống cằm nhìn John đầy nghi hoặc, còn Jack thì khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng.
John chỉ khẽ mỉm cười.
"Ồ… Những lời đồn, những câu chuyện…
Bọn họ sẽ không bao giờ biết được sự thật về ta đâu. Nhưng đừng lo, một ngày nào đó cả nhân loại sẽ có câu trả lời.
Còn bây giờ…"
Ông hướng mắt về Jack, giọng nói chậm rãi, nhưng đầy chắc chắn:
"Điều duy nhất ta quan tâm… là cậu."
Jack vẫn không phản ứng, nhưng ánh mắt anh tối lại.
Mira nhướn mày:
"Úi thế đúng là ông rồi à? Một ông già lang thang mang theo v·ũ k·hí bá đạo như vậy, bảo sao có thể đi khắp nơi mà vẫn sống sót."
Jack trầm giọng:
"Nếu thanh kiếm này mạnh như vậy… tại sao ông không dùng nó để bảo vệ nhân loại?
Tại sao trong hầm trú ẩn, tôi thấy ông đã rất lưỡng lự khi rút kiếm? nếu ông rút kiếm sớm có lẽ tôi đã không g·iết người mục sư trẻ đó
Ông sợ nó… vì nó làm tổn thương ông sao?"
Mira bật cười:
"Rõ ràng rồi. Truyền thuyết là thật.
Lão già ích kỷ này… không muốn hy sinh bản thân."
John vẫn mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ, như thể ông đã quá quen thuộc với những câu hỏi, những lời chất vấn này.
Như thể ông đã nghe chúng hàng ngàn lần.
Căn phòng cũ kỹ của Solar Order chìm trong không khí căng thẳng. Bên trong, những ngọn đèn dầu yếu ớt hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, làm nổi bật những chồng tài liệu phủ bụi trên bàn tròn.
John lặng lẽ đứng dậy. Ông đặt một tay lên cây thánh giá bạc đeo trước ngực, ánh mắt trầm lắng nhưng đầy quyết tâm.
"Hnmm… Nếu là trước đây, ta sẽ không có nghĩa vụ phải giải thích với các người."
Giọng ông trầm xuống, vang vọng trong căn phòng vắng.
"Nhưng hiện tại… 'Last Light' đã chọn chủ.
Vậy nên…"
John nhìn thẳng vào Jack và Mira.
"Hai người chỉ cần nhớ rằng… ta có một sứ mệnh.
Một sứ mệnh duy nhất
Bảo vệ thanh kiếm này, và tìm ra hy vọng cuối cùng của nhân loại."
Mira khoanh tay, ánh mắt sắc bén:
"Vậy ra… ông cố tình che giấu thân phận của mình?
Sao vậy, ông sợ à?"
John không đáp ngay, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười của một kẻ đã trải qua quá nhiều cay đắng.
"Càng ít người biết về ta, càng ít người biết về 'Last Light'…
Chúng ta càng có lợi thế."
Jack trầm giọng:
"Nhưng… chúng ta đã g·iết khá nhiều Vampire trong hầm trú ẩn, và tôi cũng để một tên chạy thoát.
Nghĩa là… bí mật này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, phải không?"
John gật đầu chậm rãi:
"Phải.
Có lẽ… chúng ta không thể che giấu điều này lâu hơn được nữa."
Mira hừ lạnh:
"Vậy mà suốt thời gian qua, ông chọn cách câm lặng và để mặc tất cả sao?"
John nhắm mắt, hơi thở nặng nề.
"Vì bảo vệ thanh kiếm này… vì bảo vệ bí mật của nó…
Ta đã chịu vô vàn lời chửi rủa, giống như cô vậy, Mira à."
Mira siết chặt tay, ánh mắt giận dữ.
"Dù ông có biện minh thế nào… thì cũng có rất nhiều người đáng lẽ đã có cơ hội sống sót.
Nhưng ông chỉ đứng nhìn."
Jack quay sang Mira, giọng trầm xuống:
"Thôi đi, Mira.
Có lẽ… John thực sự có nỗi khổ riêng."
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
John khẽ thở dài, như thể ông đã quá quen với những lời chất vấn này.
"Chuyện này… dài lắm. Có khi để sau đi."
Bụng ông đột nhiên réo lên một tiếng ỌC ỌC. John vỗ nhẹ vào bụng, cười khẽ:
"Nhưng trước tiên… ta phải tìm cái gì đó ăn đã.
Nơi này có đồ ăn không nhỉ?"
Mira tròn mắt nhìn ông như thể không tin nổi vào tai mình.
"CÁI GÌ?!
Ông bỏ đi vậy luôn hả? Ít nhất cũng phải giải thích cho đàng hoàng đi chứ!"
John nhún vai, vừa bước ra cửa vừa vẫy tay:
"Sau này còn nhiều thời gian mà, cô gái. Ta thực sự đói rồi."
Mira tức giận:
"Lão già c·hết tiệt!! Tôi còn thấy mù mờ hơn cả trước khi ông mở mồm nữa đấy!!"
Cô lập tức lao theo John, vừa đi vừa lẩm bẩm những câu nguyền rủa. Jack khẽ cười, nhưng rồi ánh mắt anh trở nên xa xăm.
Bên trong anh, vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tại sao John lại thờ ơ với tất cả ông ấy có thể dùng Last light cứu người mục sư đó trước lúc anh ta bị anh g·iết và tại sao ông lại ở đây?....
Nhưng bỗng một luồng suy nghĩ bỗng hiện ra trong đầu anh.
Jack đứng đó, cơ thể bỗng cứng đờ lại như một tượng đá.
"Ăn…? Đói…?"
Lời nói của John vang vọng trong đầu anh như một tiếng chuông cảnh báo.Rồi những ký ức cũ trỗi dậy—những hình ảnh mà anh đã cố c·hôn v·ùi tận sâu trong tâm trí.
Những bữa tiệc máu xa hoa, tráng lệ.
Những thân xác vặn vẹo trong đau đớn.
Những ly rượu pha lẫn với máu tươi, những tiếng cười man dại vang lên trong bóng tối.
Những nô lệ gào thét trong tuyệt vọng khi bị xé xác thành từng mảnh.
Những cơn khoái lạc mà chỉ một Vampire thực thụ mới có thể tận hưởng.
Jack cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra trên trán.
Cơ thể anh đang mệt lả. Trận chiến ngoài thành, cuộc đụng độ với John, rồi trận tử chiến với Vampire pháp sư cấp Thủ Lĩnh…
Anh đã bị dồn đến giới hạn. Giờ anh cần ăn để phục hồi.
Cơn đói đang đến.
Mắt Jack dần chuyển sang màu đỏ. màu đỏ của một Vampire thuần túy ....
Anh không nhận ra điều đó.
Dòng máu Vampire trong anh đang trỗi dậy, thúc giục anh săn mồi.
"Không…!"
Jack lắc đầu mạnh, hai tay siết chặt lại.
"Mình không còn là như thế nữa. Mình không thể tiếp tục uống máu người. Đó không phải mình… không còn là mình…"
Jack cắn chặt răng, buộc mình phải từ chối bản năng.Dần dần, ánh đỏ trong mắt anh phai đi, trở lại màu cam rực rỡ.
Cơn đói đã qua.
Nhưng…
Anh biết rõ—nó sẽ quay lại.
Jack đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình đang đập nhanh hơn bình thường. Nếu anh không ăn… không nạp năng lượng…Vampire sẽ dần suy yếu.
Càng đói, lý trí sẽ càng phai nhạt.
Tệ hơn nữa, nếu để cơn đói kéo dài quá lâu, anh sẽ biến đổi thành một Vampire thứ cấp—một sinh vật vô tri chỉ còn biết săn mồi theo bản năng. Không tư duy. Không nhân tính.
Một cái xác sống điên cuồng khát máu.
Và rồi… chắc chắn sẽ c·hết.
Jack siết chặt nắm tay.
Anh không thể để điều đó xảy ra.
"Mình đã thay đổi." Anh nhìn xuống thanh kiếm trong tay.
"Hy vọng… Last Light cũng đang thay đổi mình."
Jack không muốn uống bất kỳ giọt máu nào nữa. Nhưng liệu có cách nào khác không?
Những hình ảnh về những n·ạn n·hân của anh trong quá khứ hiện lên. Những con người đáng lẽ có thể sống, nhưng đ·ã c·hết dưới nanh vuốt của anh. Cổ họng Jack khô khốc, tim anh nhói đau.
Anh hít sâu một hơi. Chỉ còn một cách duy nhất.
Nếu muốn sống sót…
Anh phải tìm ra cách tồn tại mà không trở lại làm một con quái vật.
Tiến độ: 100%
14/14 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan